[Tổng/AllTakemichi] Sang Xịn...

By -Rosetta

477K 86.7K 9.5K

Hanagaki Takemichi thông qua một cái gương nhìn bản thân của mình ở thế giới khác. "Sao nhìn tôi ngáo thế?" "... More

Mở đầu
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
PR R18!
23
Một buổi chiều tuyệt vời.
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36
37
38
39
40
41
42
43
44
46
47
48
49
50
51
52
53
54
55
56
57
58
59
60
Thông báo
61
62
63
64
65
66
67

45

5.4K 1K 85
By -Rosetta

Dạ, chương này chúng ta chơi ngọt đi nha? Chứ ngược cũng chán, mà hài mãi cũng chán =((

Nhưng mấy má có bao giờ thích toi viết ngọt đâu. Phải động ziên nhau để toi có hứng viết ngọt chứ. Đang gắng sức tập làm soft gỉl mà 😾

***

***

Takemichi bồn chồn ngồi trên ghế sofa, vắt óc suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể xoa dịu trái tim nhỏ bé mong manh của Sanzu.

Ngoài trời mưa bắt đầu tầm tã, quán trở nên vắng khách, chỉ còn một mình Takemichi ngồi trong tiệm với đèn được bật sáng trưng, vài ba phụ kiện làm vòng tay nằm trên bàn. Takemichi ngây người cầm lấy cây kim đan len. Tiếng cửa va vào chuông làm Takemichi giật mình, cậu vội đứng dậy khi thấy Sanzu bị ướt như chuột lột.

Takemichi luống cuống, chạy vào trong phòng rồi lấy ra vài cái khăn và quần áo mới cho Sanzu. Cậu không khỏi buột miệng trách mắng:

"Không đem ô cũng phải biết lựa chỗ trú mưa, đợi mưa tạnh mới về chứ."

Sanzu không nói không rằng, chỉ nhận lấy quần áo và khăn rồi đi thẳng vào phòng thay quần áo.

Takemichi thở dài gãi đầu, ranh con này vẫn còn dỗi à? Giận dai dữ.

Một lát sau, Sanzu trở ra với bộ quần áo mới. Nước từ mái tóc đã bắt đầu dài ra đang nhỏ từng giọt xuống áo của cậu ta. Takemichi chậc lưỡi, lôi kéo Sanzu ngồi xuống ghế rồi bắt đầu dùng máy sấy, hong tóc cho cậu ta.

Nếu chiếu theo lẽ bình thường, Takemichi thấy Sanzu bị ướt mưa sẽ chửi ầm lên rằng tại sao cậu ta không đem ô. Sau đó sấy tóc cho Sanzu bằng cách vô cùng thô bạo, vừa hong tóc vừa chửi

Nhưng hôm nay, Takemichi cảm thấy vô cùng tội lỗi, cho nên quyết định bù đắp cho Sanzu.

Nói vậy chứ, hành động ngang ngược là Takemichi múc hết.

Sanzu ngồi im trên ghế, lim dim muốn ngủ khi từng ngón tay nhỏ, đầy dịu dàng chải lấy tóc cậu. Sanzu đáy lòng thực ra rất kinh ngạc, vô cùng hồi hộp.

Cậu biết, Takemichi rất ôn hòa, dễ gần. Nhưng cậu ta lúc nào cũng ồn ào, tự luyến, còn hay mắng người nếu dám làm cậu ta lo lắng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Takemichi ôn nhu với Sanzu như vậy. Tuy rằng có chút không quen, nhưng nhiều hơn là thỏa mãn. Cậu ước gì điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Phải chi chúa cho ngưng đọng lại khoảnh khắc này như chiếc đồng hồ cát bị dồn ứ ngã trên bàn. Không một hạt cát nào có thể tiếp tục rơi xuống để giây tiếp theo có thể tới.

"Sanzu."

Chiếc máy sấy thôi đi âm thanh ù ù khó nghe, cái sức nóng nhân tạo của nó đã luôn phả vào cổ Sanzu bị thay thế bằng đôi tay bé nhỏ lành lạnh.

Sanzu giật mình, cậu hoang mang, không hiểu vì sao Takemichi có thể gọi tên cậu một cách nhẹ nhàng và ôn nhu như thể nhấn chìm người ta trong một bồn tắm phủ đầy nước ấm và hoa thơm ngọt.

"Mày khó chịu và giận tao sao?"

Đôi tay vòng qua cổ Sanzu, ôm lấy cậu. Một cái ôm nhẹ ấm áp, có mùi hương nhạt thoang thoảng của sữa tắm ngọt lịm.

Sanzu căng thẳng, trong đầu trống rỗng, một chữ cũng không thể nghĩ. Tựa như tiếng nói Takemichi đã lấn át đi âm thanh cơn mưa rền tháng hạ bên ngoài.

"K-không có."

Sanzu cảm nhận được, ngoài giọng nói Takemichi bên tai, cậu còn nghe được tiếng động gì đấy vô cùng mãnh liệt và dồn dập.

Sanzu hơi cúi đầu xuống, xúc cảm được phóng đại khi đôi tay đang vuốt lấy vết sẹo của cậu.

Từng ngón tay của đối phương đang chạm lên, mơn trớn lấy vết sẹo nọ. Những ngón tay nhẹ nhàng cướp đi tâm trí của Sanzu, như mang theo điện, làm tê dại cả cơ thể. Cậu dần trở nên mơ màng, nhưng vẫn đủ sức nhận ra thứ âm thanh gì đang vang lên thật to trong lồng ngực mình.

À, ra là tiếng tim đập.

"Này Sanzu, nói cho tao nghe cảm giác của mày đi."

Hai tai Sanzu lùng bùng. Cậu chạm lên tay nhỏ của Takemichi. Đáy lòng mờ mịt, tự hỏi rằng đối phương muốn điều gì?

Lẽ nào muốn biết rằng kẻ lưu lạc đáng thương này đang chìm đắm trong vòng tay ấm áp của cậu ta sao?

"Mày có muốn gì không? Khát khao ấy? Tao nghĩ rằng có một số thứ, có thể chẳng ra gì đối với người khác. Nhưng chắc rằng nó là niềm hạnh phúc của một người."

"Nếu mày muốn, chúng ta có hoán đổi một chút. Mày sẽ cằn nhằn khi tao làm sai, còn tao thì cúi đầu xin lỗi mày. Mày sẽ tập tành nấu bữa tối, còn tao thì đợi mày hoàn thành nó."

"Tao nghĩ, nếu là mày, tao sẽ không từ chối đâu."

Sanzu cả người run lên, không tự giác co người lại, giữ chặt lấy tay Takemichi. Nhìn Sanzu càng giống chú chó nhỏ đang cố níu lấy tấm vải nhàu nhĩ trong đêm đông lạnh giá mà nó bị vứt bỏ ven đường.

"Tay mày ấm lắm, Takemichi."

Sanzu đã nghĩ rằng mình đang nằm mơ giữa ban ngày. Cậu tự hỏi, có lẽ mình thật sự thích Takemichi nhiều hơn chính bản thân đã từng suy xét.

Lúc Takemichi còn đang tự hỏi có phải khoảng cách này quá gần hay không. Khi Sanzu chỉ cần hơi nghiêng mặt, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, và đôi lông mi đẹp đến mức đáng ghen tị kia đang cọ lên gò má Takemichi.

Takemichi thấy giọng nói Sanzu như nghẹn lại:

"Hứa với tao, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, mày cũng sẽ chấp nhận tao."

"Ừ."

"Cho dù tao có điên, thô lỗ và có vết sẹo xấu xí?"

Takemichi hai mắt đầy nghiêm túc, cậu trịnh trọng dùng tay ôm lấy hai bên má Sanzu. Trong mắt gã búp bê sống đang ngỡ ngàng, đối phương dường như trở nên tức giận.

"Sanzu, mày rất đẹp, thực sự rất đẹp."

"Lẽ nào mày không tin tao sao?"

Sanzu mở to mắt, cậu mím môi. Bắt đầu từ tai, hai má, cuối cùng là cả cơ thể, tất cả đều bị sức nóng từ đôi mắt kia thiêu đốt.

Đôi mắt ấy như đại dương sâu thẳm, lại bốc lên nhiệt độ làm chảy cả tâm trí người khác. Làm kẻ lưu lạc này trở nên đần độn, thừ người ra, thỏa mãn chỉ bằng những thứ ít ỏi không cần mua bằng tiền này.

"Nếu sau này mày điên, tao cũng sẽ điên cùng mày, sau đó khiến mày tỉnh lại."

Sanzu hoảng hốt nghiêng mặt qua một bên, cuối cùng,  tất cả sự hỗn loạn từ tim cho đến trí óc chỉ có thể hóa thành tiếng thở dài.

Sanzu xoay người, dùng tay tóm gọn đối phương, ôm chặt trong lòng ngực mình.

"Tao chưa bao giờ gặp một người như mày cả, Takemichi."

Gặp một người mà cho dù là 2 năm, 5 năm, hay 10 năm. Khi người ta hỏi rằng: "Người mày yêu như thế nào hả Sanzu?". Con chó trung thành này sẽ không hề do dự nói rằng:

"Người tao yêu ngọt như kẹo vậy  nhưng là một người điên."

"Bởi vì cậu ta chịu điên cùng tao."

***

***

***

Hậu trường:

Takemichi *lau mồ hôi trán*: Không thể ngờ được mấy trò tán gái của Daki có thể áp dụng thành công.

Daki *đang sợ hãi*: Takemichi à, đó là trò dùng để cưa trai.

Takemichi: "..."

Daki: "...ehe."

Continue Reading

You'll Also Like

153K 9.2K 149
" Không nhắc đến chuyện đã qua, ta chỉ muốn biết một chuyện, nếu như hiện tại cho cô thêm một cơ hội, cô vẫn sẽ phản bội ca ca ta sao?" "Cô yêu huynh...
39.4K 3.5K 62
TRUYỆN CHUYỂN VER Thể loại: 1v1, HE, Vườn trường ngọt văn. Ngọt, ngọt, ngọt ~~ Sủng [ Cp: Jeong Jihoon x Lee Sang-hyeok] Chuyễn ngữ: Cát Cánh "Chỉ tr...
55.4K 5.3K 42
Tổ chức năng lực siêu nhiên không thấy bảo vệ thế giới mà toàn chỉ thấy họp hành ở haidilao? - Oner - Moon Hyeonjoon x Zeus - Choi Wooje. Gumayusi...
76.8K 7.8K 42
Have you ever heard it before? About a dog, knowing how to fly.