[BáchHợp - Edit Hoàn] Gả Cho(...

By quansama

2.7M 102K 9.1K

Thông báo quan trọng: 1. Tui không có nhu cầu nghe góp ý chuyện cách dịch ntn, cho nên mn không cần phải nói... More

Thông báo quan trọng
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140, 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Phiên Ngoại

Chương 136

13.8K 489 71
By quansama

Chương 136

Hạ Sí Mạch phải cùng Tuyên Cẩn ở một chỗ, Hạ Chỉ Tuân còn muốn ngăn trở Hạ Sí Mạch ngăn nàng lại, nói: "Ngươi không cần nhiều lời, bổn vương đều có tính toán." Lại phân phó thân binh đưa Hạ Chỉ Tuân trở về.

Không cần nghĩ cũng biết Hạ Sí Mạch muốn làm cái gì, Hạ Chỉ Tuân tự nhiên không muốn, rồi lại không thể tránh được. Chỉ trách nàng ngay cả tư cách ghen cũng  không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Sí Mạch ôm ấp nữ nhân khác.

Tuyên Cẩn thấy Hạ Sí Mạch nhân nhượng Hạ Chỉ Tuân như thế cũng thập phần chú ý, giống như nàng cùng Hạ Sí Mạch làm chuyện gì phải được Hạ Chỉ Tuân gật đầu mới được nên trong lòng bắt đầu thấy khó chịu. Tuy rằng cũng muốn cùng Hạ Sí Mạch tâm sự nhưng sự tức giận đã chiếm thượng phong, dù sao lời nàng muốn nói cũng nói rồi, về phần Hạ Sí Mạch chọn như thế nào cũng không phải do nàng quyết định. Thản nhiên nói: "Ai gia xuất cung đã lâu cũng cần phải trở về." Nói xong cũng không thèm nhìn tới Hạ Sí Mạch, đi ra đại điện.

Hạ Sí Mạch như thế nào dễ dàng cho nàng đi, liếc mắt ra hiệu, vài thân binh cản đường Tuyên Cẩn.

Tuyên Cẩn chỉ có thể quay đầu lại tức giận trừng mắt Hạ Sí Mạch.

Tuyên Lưu Ly gào to, quát: "Các ngươi thật lớn mật dám cản đường của Thái hậu!"

Hạ Sí Mạch đi lên, ôm Tuyên Cẩn vào trong ngực, cười hì hì nói: "Cẩn nhi đừng quên, ở trong cung nàng là Thái hậu, còn ở đây, nàng chính là Cảnh vương Vương phi, là do ta định đoạt."

Tuyên Cẩn nhất thời nghẹn lời, không tìm được lời phản bác.

Hạ Sí Mạch đột nhiên ôn nhu nói: "Đêm nay lưu lại đi, sáng mai ta và nàng cùng nhau hồi cung."

Tuyên Cẩn lăng lăng nhìn nàng, lời này nghe giống nửa khẩn cầu, nửa uy hiếp.

Hạ Sí Mạch hướng sau phất phất tay, thân binh lập tức thối lui đến một bên, Hạ Chỉ Tuân mặc dù không cam lòng cũng chỉ có thể thức thời rời đi. Khi đến đại môn không cam lòng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Sí Mạch chỉ lo Tuyên Cẩn, chưa từng quan tâm nàng đi, oán hận dậm chân chạy vội ra phủ.

Tuyên Lưu Ly lo lắng cô cô, Thủy Khinh Linh giữ chặt nàng, hướng nàng lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, Vương gia sẽ không khó xử nương nương."

"Nhưng mà..." Tuyên Lưu Ly bụng đầy không tình nguyện nhưng rốt cuộc cũng tin tưởng Thủy Khinh Linh đi theo nàng đến Tây Sương.

Ngâm Sương đã được Tuyên Cẩn ám thị đi phủ học sĩ báo tin Hạ Sí Mạch trở về cho Tuyên thủ phụ, nhờ cho ông tiến cung gấp để khuyên can Hoàng Thượng tránh ngày mai làm ra chuyện chê cười.

Hạ Sí Mạch ở phòng trong tắm, Tuyên Cẩn thì ngồi yên lặng tại gian ngoài, nghe tiếng nước ào ào nghĩ đến Hạ Sí Mạch đang ở bên, tâm bỗng chốc trở nên mềm mại, khóe miệng không khỏi giơ lên từ từ lẳng lặng nở nụ cười ôn nhu, nhất thời nhập thần ngay cả Hạ Sí Mạch đi ra cũng không biết.

Hạ Sí Mạch thấy vẻ mặt Tuyên Cẩn ôn nhu nhìn xem mà ngây người. Cảnh tượng chỉ ở trong mộng mới có giờ phút này chân thật phát sinh ở trước mắt thì như thế nào mà không động dung. Không tiếng động đi qua, nâng mặt nàng lên, ở môi nàng nhẹ nhàng ấn một nụ hôn, thâm tình gọi một tiếng: "Cẩn nhi."

Tuyên Cẩn đang trong mơ mà cảm giác được, ngẩng đầu nhìn Hạ Sí Mạch, chỉ thấy nàng tóc đen buông xõa, trên người chỉ mặc kiện quần áo mỏng như cánh ve. Tuyên Cẩn quan sát cảnh xuân như ẩn như hiện, chân trần đứng ở trước mặt thật lâu mới từ từ hít một hơi.

Sớm không còn không khí giương cung bạt kiếm, Hạ Sí Mạch ở bên cạnh nàng ngồi xổm xuống, cầm hai tay của nàng, cảm khái nói: "Ta nghĩ đời này sẽ không thấy được nàng nữa." Trong lòng còn dâng lên một cỗ ủy khuất, ngay cả hốc mắt đều đỏ.

Từ ngày Hạ Sí Mạch lãnh binh xuất chinh Tuyên Cẩn vẫn sống trong lo lắng và sợ hãi. Sau khi nghe được tin dữ, nàng cũng đã vòng từ quỷ môn quan trở về, nếu không phải còn ôm một tia hy vọng thì suýt nữa sẽ đi theo Hạ Sí Mạch thật. Thật vất vả mới tìm được Hạ Sí Mạch còn sống lại thấy nàng cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ, thậm chí làm trò trước mặt nàng khanh khanh ta ta, đây quả thực là đâm một đao vào vết thương ở trái tim mới vừa lành lại của nàng. Nghĩ đến thái độ Hạ Sí Mạch đối với Hạ Chỉ Tuân, Tuyên Cẩn lại nóng giận, bỏ tay Hạ Sí Mạch ra, quay lưng lại: "Có Thành Dương quận chúa tiểu mỹ nhân nũng nịu bên người như vậy, làm sao còn nhớ rõ cám bã chi thê trong nhà."

Hạ Sí Mạch nhìn ra nàng ở ăn vị, một chút cũng không tức giận, xoay nàng lại đối mặt chính mình, trong lòng nàng cũng có rất nhiều ủy khuất, dứt khoát một lời nói ra: "Ngày xuất chinh, ta ngóng trông mãi mà không thấy nàng ra đưa tiễn. Ta xuất chinh bên ngoài lâu như vậy, cũng không thấy vài câu đôi lời thăm hỏi, nàng có biết trong lòng ta có bao nhiêu khó chịu?"

Ngày xuất chinh, nàng sợ ảnh hưởng uy tín Hạ Sí Mạch trong quân cho nên mới trốn không gặp. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể chấp nhận cho quan hệ của các nàng, mà nàng chỉ là bởi vì luyến tiếc nên mới đuổi theo mấy chục dặm nhưng chỉ đứng từ xa nhìn theo mà không có hiện ra trước mặt Hạ Sí Mạch thôi. Còn về thư nhà, nàng làm sao mà không viết nỗi nhớ của nàng vào giấy? Chỉ là không có gửi đi. Nàng không thể để cho Hạ Sí Mạch quá mức vướng bận, tránh phân tâm ở trên chiến trường nên thà làm như vô tình, nhưng ngược lại có thể để nàng tập trung giết địch.

Tuyên Cẩn há miệng muốn nói nhưng lại thôi, đây không phải là lý do Hạ Sí Mạch thay đổi tình cảm, thản nhiên nói: "Ta luôn luôn như thế ngươi cũng biết rõ như vậy, ta không phải như Thành Dương quận chúa ôn nhu săn sóc."

Hạ Sí Mạch nghẹn họng. Tuyên Cẩn xác thực đúng là như thế. Lạnh lùng như băng, như thế nào cũng không nóng lên nổi. Hạ Chỉ Tuân so với Tuyên Cẩn giống như lửa và băng. Ngay cả nàng cũng thúc thủ vô sách với Hạ Chỉ Tuân nhưng đáng tiếc, nàng chỉ thích Tuyên Cẩn, dù Hạ Chỉ Tuân làm nhiều hơn nữa cũng không thay đổi được tâm ý của nàng. Tuyên Cẩn châm chọc vậy rõ ràng là ghen với Hạ Chỉ Tuân, điều này làm cho Hạ Sí Mạch lại cao hứng. Tuyên Cẩn càng như thế thuyết minh trong lòng là có nàng. Hạ Sí Mạch cố ý nói: "Chỉ Tuân là cô nương tốt, hơn nữa nàng đã cứu mạng của ta, ta còn thật không biết báo đáp nàng như thế nào mới tốt."

Tuyên Cẩn nghe nàng gọi khuê danh Hạ Chỉ Tuân vô cùng thân thiết, trong lòng càng giận hơn, hừ lạnh nói: "Nghĩ chi cho nhiều, lấy thân báo đáp luôn đi. Không đúng, phải thú luôn mới đúng. Người ta bởi vì ngươi mà không còn nhà để về, ngươi hẳn là nên cho người ta chỗ ngủ yên."

Hạ Sí Mạch lại khoa trương nói: "Cẩn nhi nguyện ý ủy khuất thành toàn?"

Tuyên Cẩn cả giận nói: "Chuyện của ngươi có quan hệ gì tới ta đâu?"

Hạ Sí Mạch: "Woah~, mỹ nhân hai bên mọi người đều ca tụng."

Tuyên Cẩn lại cười lạnh hai tiếng: "Hạ Sí Mạch, ngươi đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, ngươi nếu thích người khác thì xin mời thả ta ra. Mỹ nhân cũng được, hậu cung 3000 giai lệ cũng thế, đều cùng ta không quan hệ."

Hạ Sí Mạch đột nhiên hỏi: "Vì sao nàng có thể mặc cho hoàng huynh có nữ nhân khác?"

Tuyên Cẩn không chút suy nghĩ, thốt ra: "Bởi vì ta không yêu hắn." Nói xong mới nhớ tới cái gì, sắc mặt ửng đỏ, ngoảnh mặt đi.

Hạ Sí Mạch lập tức cười gian, giang hai tay ôm Tuyên Cẩn lại, tới gần mặt của nàng, hơi thở trực tiếp phun vào bên môi nàng, ôn nhu nói: "Cẩn nhi rốt cục thừa nhận là yêu ta sao?"

Tuyên Cẩn phản xạ có điều kiện trả lời: "Không có."

Hạ Sí Mạch không tin, vẫn cười hì hì như cũ nói: "Thật muốn lấy cái gương cho nàng xem xem, bộ dáng nàng nói láo có bao nhiêu đáng yêu."

Tuyên Cẩn mặt đỏ bừng, nhìn Hạ Sí Mạch gần trong gang tấc, thở dài, rốt cục không phản bác. Nàng cũng muốn thẳng thắn thành khẩn đối mặt Hạ Sí Mạch, nhưng mà có nhiều cố kỵ làm cho nàng không dám. Như hiện tại, trong lòng Hạ Sí Mạch có người khác, thậm chí có thể sẽ xung đột vũ trang. Nàng nếu không thừa nhận thì còn có thể lừa gạt mình được. Nhưng nàng nếu thừa nhận là chỉ còn có thể thương tâm khổ sở thôi.

"Tâm ý của ta như thế nào, có cái gì trọng yếu đâu?" Tuyên Cẩn giống đang hỏi Hạ Sí Mạch, cũng giống như tự hỏi mình.

"Đương nhiên trọng yếu!" Hạ Sí Mạch động dung nói, "Cẩn nhi, chờ ngươi yêu ta, ta đã đợi mười năm."

Tuyên Cẩn muốn nói, đáng tiếc hiện tại trong lòng ngươi chỉ có Hạ Chỉ Tuân, mà chống lại ánh mắt Hạ Sí Mạch lập tức biết là mình nghĩ nhiều. Ở trong mắt Hạ Sí Mạch, nàng chỉ có thấy chính mình.

Hết thảy không cần ngôn ngữ, Hạ Sí Mạch một tay nâng vòng eo Tuyên Cẩn, hôn lên môi của nàng, theo ôn nhu thiển chước đến kịch liệt triền miên, đem tưởng niệm, tình ý hết thảy đều biến thành nụ hôn này, thẳng đến không thể hô hấp mới lưu luyến không rời  buông nàng ra.

Tuyên Cẩn ánh mắt mê ly, môi đỏ mọng, cùng với mặt lạnh không biểu tình trong ngày so với giờ phút này nhưng lại có chút mê hoặc, Tuyên Cẩn còn đang mê ly trong nụ hôn.

Hạ Sí Mạch không có chút do dự, ôm nàng đang ngồi đó đặt lên giường mềm mại, ôn nhu giúp nàng cởi thắt lưng.

Continue Reading

You'll Also Like

668K 28.5K 92
CÙNG NÀNG NÓI CHUYỆN TRĂM NĂM Tác giả: Hạ Quân Thể loại: Bách hợp, hiện đại, cách biệt tuổi tác, ngọt sủng, HE Nhân vật chính: Khuất Tĩnh Văn x Kỳ Mặ...
769K 65.6K 123
Thể loại: Đam mỹ, H văn, Cổ đại, Quyền đấu, Xuyên thư, Song tính, Cung đình hầu tước, Thụ tàn tật điên điên không có dục vọng sống x Công còn điên hơ...
337K 2K 104
Nguồn: Sắc Hiệp Viện(Sachiepvien.net) Tác giả: Na Ngã Khả Bất Khốn Liễu Edit: me Văn án: Đối với Cố Dĩ Nguy,ngoại tình không chỉ có 1 lần mà chỉ có n...
37.7K 6.4K 49
Tác giả: Hoa Quyển Nhân vật chính: Lục Vân Đình x Giang Vu Thanh (Mỹ công ốm yếu kiêu ngạo x Thụ ngốc bạch ngọt) Tag: Cổ đại, niên thượng, hỗ sủng, c...