Chương 7

407 18 0
                                    

Về sau Du Dực còn có hai buổi biểu diễn, Chu Kiêu đều không có xem nữa.

Đợi đến khi Du Dực xách theo hành lý quay trở lại nhà, hai người đã có một tháng không gặp nhau.

Vẫn là ban đêm như cũ, Chu Kiêu vừa hoàn thành một lần tập kích bắt tội phạm, thể lực tiêu hao nhiều, ở siêu thị mua một bữa ăn khuya quay về, lúc nhìn thấy hành lý đặt bên cạnh cửa trong lòng hơi hơi động. Nói ra cũng thật là, phu phu hai người ở hai nơi khác nhau, lại không gửi cho nhau chút tin tức gì, Chu Kiêu ngay cả ngày chính xác mà Du Dực trở về đều không biết, lộ trình hằng ngày của Du Dực, Chu Kiêu còn không biết nhiều bằng Lâm Xu.

Du Dực mặc đồ ngủ, đang rót nước uống thuốc, nhìn thấy Chu Kiêu đến cảnh phục cũng chưa đổi, tùy tiện đứng ở kia, chân dài vai rộng, tràn đầy nhuệ khí sắc bén.

"Làm nhiệm vụ?"

"Vụ án nhỏ," Chu Kiêu nâng cái túi, "Anh nấu bữa ăn khuya, ăn chút không?"

"Quá phiền toái, ngủ sớm chút đi."

"Vốn dĩ vẫn phải nấu." Chu Kiêu đi thẳng vào phòng bếp.

Chu Kiêu vốn chỉ mua hai hộp mì ăn liền, vì vậy liền trực ném túi mua hàng sang một bên, lấy trứng gà từ tủ lạnh, nấu một nồi trứng ướp rượu nho nhỏ, khẩu vị của Du Dực thiên ngọt một chút, lúc Chu Kiêu mang thức ăn lên, mắt Du Dực đã sáng lên rồi.

Nhìn thấy Du Dực đã ăn sạch sẽ mọi thứ trong bát, Chu Kiêu đột nhiên hỏi, "Không nôn nữa?"

Du Dực ngẩn người, giống như hơi thẹn thùng dời đi tầm mắt, "Ừ, dường như qua thời kỳ phản ứng rồi."

Chu Kiêu gật gật đầu, nhận lấy bát trong tay Du Dực, tự mình đi rửa chén.

Lúc đi ngủ Du Dực vẫn theo thói quen cũ quay lưng về phía Chu Kiêu.

Du Dực ngủ không hề an ổn, Chu Kiêu rất dễ dàng liền bị âm thanh sột soạt bên cạnh đánh thức, tay Du Dực đặt ở trước người, Chu Kiêu từ phía sau có thể nhìn ra được Du Dực đang xoa xoa bụng nhỏ.

"Không thoải mái?" Chu Kiêu mở đèn bàn.

"Một chút," Âm thanh của Du Dực mệt mỏi, "Đã gọi cho bác sĩ, phản ứng bình thường, qua bốn tháng sẽ có chuyển biến tốt hơn.

Chu Kiêu trầm mặc một lúc, vỗ vỗ lưng Du Dực, "Vậy thì trò chuyện một chút đi."

Du Dực dường như có chút giật mình, chẳng qua rất nhanh liền quay người lại. Khuôn mặt cậu rất mềm mại dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn bàn, đôi mắt đen láy trong veo, "Nói cái gì?"

Chu Kiêu gần như ngay lập tức buột miệng nói ra, "Trần Duẫn Nam là ai?"

Mắt Du Dực hơi mở to, sau nó nụ cười rạng rỡ dần hiện lên, cậu nhếch nhếch môi, lại không nén được ngữ khí đùa giỡn, " Học trưởng năm một thời đại học." Cậu nói chuyện vẫn bình đạm, nhưng biểu tình rõ ràng viết ra hai chữ trêu đùa. Dường như Du Dực từ trước đến nay chưa bao giờ nói chuyện với Chu Kiêu như thế này, hay phải nói, hầu như không có ai dám tùy tiện giễu cợt Chu Kiêu như vậy.

Chu Kiêu ngay lập tức phản ứng lại, câu nói vừa nãy của mình căn bản chính là một cô gái ghen ghét sẽ nói ra. Chu Kiêu bực mình ho một tiếng, chuyển đi tầm mắt.

Du Dực trước giờ đều biết cái gì gọi là có chừng có mực, cậu nhẹ cười như muốn chuyển chủ đề một cách tự nhiên, "Chu Kiêu, anh còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau của hai chúng ta không?"

Chu Kiêu lắc đầu, mười năm, quả thực là quá lâu rồi, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt Nhiễm Dương, Chu Kiêu đã không còn nhớ rõ rồi. Huống chi là một người bình thường cam chịu làm một cái bóng như Du Dực, Chu Kiêu thật sự một chút cũng không có ấn tượng.

Du Dực không ngoài dự đoán gật gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Chu Kiêu, "Em nhớ rõ."

"Anh ở trường em chơi bóng rổ, đánh vỡ cửa sổ ở tầng ba."

Tòa lầu ở bên cạnh sân bóng rổ là phòng luyện tập, cần phải quẹt thẻ sinh viên mới có thể ra vào. Chu Kiêu vì để lấy lại bóng, không nói hai lời liền giẫm lên ống nước và máy lạnh bên ngoài trèo lên. Lúc Chu Kiêu leo qua cửa sổ, bên trong đầy mảnh vụn thủy tinh, bóng của hắn bị một người cầm trong tay, người đó chính là Du Dực.

"Anh nhận lấy bóng từ trong tay em, một câu cũng không nói, lại dứt khoát trèo xuống." Du Dực buồn cười kiềm chế khóe miệng, "Kỳ thực lúc đó em muốn nói với anh, em có thẻ sinh viên, cùng em xuống lầu em mở cổng cho anh."

Chu Kiêu nhìn nụ cười của Du Dực, "Vậy sao."

"Ừ." Du Dực rũ mi mắt giống như đang nhớ lại cái gì, nghe thấy câu trả lời của Chu Kiêu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt của Du Dực hiện ra ánh sáng nhu hòa, Chu Kiêu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, Du Dực vẫn còn nhớ Chu Kiêu của mười năm trước.

"Vì thế anh vẫn còn nợ em tiền kính đấy." Du Dực tiếp tục nhìn Chu Kiêu, nhẹ giọng bổ sung thêm một câu.

Chu Kiêu cuối cùng nhịn không được đưa tay vuốt tóc bên tai Du Dực.

Du Dực nghiêng nghiêng đầu, để lộ ra cái gáy kề sát lòng bàn tay của Chu Kiêu.

Chu Kiêu cảm thấy lòng bàn tay nóng rực như có ngọn lửa vụt qua, hắn mạnh mẽ thu lại bàn tay, kề sát khuôn mặt của Du Dực. Hô hấp của Du Dực phả lên trên mặt Chu Kiêu, Chu Kiêu áp vào chóp mũi của cậu, cắn cắn khóe miệng của Du Dực, sau đó ngậm lấy môi của cậu.

Du Dực ôm lấy cổ Chu Kiêu, thuận theo mà hé miệng, để lưỡi của Chu Kiêu tiến thẳng vào. Cậu đáp lại rất ít, nhưng mỗi lần đều vừa vặn rơi vào đúng thời điểm, khiến Chu Kiêu không khống chế được mà muốn thâm nhập sâu hơn.

Lần đầu tiên, hai người cuối cùng cũng mặt đối mặt mà ngủ, đầu của Du Dực bị Chu Kiêu ấn ở trên bờ vai hắn, Chu Kiêu ngửi được mùi sữa tắm trên tóc Du Dực, đưa tay xoa nhẹ bụng dưới của Du Dực, nơi đó đã có thể cảm nhận được độ cong phồng lên, nhiệt độ cơ thể của Chu Kiêu hơi cao, lúc lòng bàn tay đặt lên đó ấm áp rất thoải mái.

"Ngủ đi." Chu Kiêu vuốt ve chỗ phồng lên nho nhỏ kia, chỉ đơn giản phun ra một câu như vậy.

Du Dực dựa vào vai Chu Kiêu, đôi mắt lại mở to, ý cười nhàn nhạt trôi dạt trong đó, trong bóng tối cũng là ánh sáng lưu chuyển.  

[ĐAM MỸ] [STV] TƯƠNG KÍNH NHƯ TÂN - ANH TỈNH LẠC NGUYỆTWhere stories live. Discover now