Chương 32

7.3K 355 220
                                    


Sau khi Lê Sóc lên xe, gọi điện thoại lại.

Trong nháy mắt Triệu Cẩm Tân lập tức nhận điện thoại: "Lê thúc thúc, anh quay lại chưa?"

"Cậu nói thật, cậu có phải đang chơi xỏ tôi không?"

"Không phải." Triệu Cẩm Tân lắp bắp nói, "Tôi thật sự sợ tối, buổi tối không ai ở chung tôi đều phải mở đèn ngủ."

Lê Sóc quả thật nghe qua rất nhiều người có thói quen như vậy, nhất thời không thể đoán được Triệu Cẩm Tân có phải nghiêm túc hay không, nếu là thật sự, thì hiện tại Triệu Cẩm Tân hẳn là đang rất kinh hoảng đi. Anh bất đắc dĩ nói: "Cậu đợi tôi một chút, tôi đang qua, trong nhà cậu không có đèn pin hay nến sao?"

"Có." Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng nói, "Thế nhưng nguồn sáng quá nhỏ , nhìn càng đáng sợ."

Lê Sóc đã hơi tin Triệu Cẩm Tân là sợ tối thật, liền trấn an nói: "Cậu đừng sợ, tôi rất nhanh sẽ đến ." Anh vừa lái xe vừa nghĩ, lúc Triệu Cẩm Tân giải quyết ba tên cướp kia vừa uy vũ vừa dũng mãnh, sao mà lại có một mặt giống con nít vậy. Hơn nữa, lúc trên giường lại có bộ mặt của tiểu dâm ma. Một Triệu Cẩm Tân nhiều mặt lại dễ thay đổi, vừa nguy hiểm, vừa gợi cảm vừa khả ái, trong những người anh từng kết giao qua, không ai so với Triệu Cẩm Tân có thể khiến người từ thân thể đến trái tim đều kinh hỉ như vậy.

Lê Sóc tưởng tượng hình ảnh Triệu Cẩm Tân bọc chăn trốn ở trong phòng một mảnh tối đen, chờ mình đến an ủi, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Lê Sóc bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Triệu Cẩm Tân, cả tòa nhà quả thật là tối đen, xem ra cúp điện là thật.

Trong chung cư xa hoa này có máy phát điện cung cấp nguồn điện khi khẩn cấp, cho nên thang máy vẫn có thể dùng, Lê Sóc lên lầu, vừa gõ hai tiếng, cửa phòng liền mở ra như gió xoáy, một bóng người cao lớn trong bóng đen bổ nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh.

Trong lòng Lê Sóc dâng lên một trận thương hại, anh vỗ nhẹ lưng Triệu Cẩm Tân, ôn nhu nói: "Được rồi được rồi, không sợ nữa, Lê thúc thúc đến rồi."

Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng liếm liếm vết hôn chính mình để lại trên cổ Lê Sóc, lộ ra một nụ cười đắc ý: "Sao chậm vậy."

"Còn chậm, thiếu chút nữa tôi vượt đèn đỏ rồi."

Triệu Cẩm Tân cũng không buông tay, liền như vậy ôm Lê Sóc, lui về phía sau na vào phòng.

Chung cư này là kết cấu thông phòng, diện tích một phòng đều lớn hơn hai trăm mét vuông, phòng khách cực kỳ lớn, nay tối đen một mảng, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, chung quanh không có kiến trúc nào cao tầng hơn, chỉ có mây đen che trăng, bầu trời đêm đặc một màu lam đậm, xem ra quả có chút đáng sợ.

Lê Sóc dùng lực xoa xoa tóc Triệu Cẩm Tân: "Khá hơn chưa? Tôi đã đến rồi, không sợ nữa."

Triệu Cẩm Tân lúc này mới ngẩng đầu lên, ai oán nhìn Lê Sóc: "Anh đi hẹn hò có vui không?"

"Thấy người bạn cũ của mình sống tốt, sao lại không vui." Lê Sóc không muốn cùng Triệu Cẩm Tân nói chuyện có liên quan đến Hàn Phi Diệp, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Cậu đổi ảnh đại diện trên điện thoại tôi lúc nào? Thật hồ nháo, nhỡ bị ba mẹ tôi thấy được thì sao?"

[ĐM] Ai đem ai là thật - Thủy Thiên ThừaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ