Chương 36

1.5K 139 0
                                    

Thôi Thắng Triệt bị ý nghĩ hoang đường của chính mình dọa phát sợ.

Nói đùa đi, người hoàng tộc nào lại tình nguyện thay y làm thế thân cống nạp bang giao cơ chứ. Nói đi nói lại thì Duẫn Tịnh Hàn là Hoàng tử được sủng ái, một vài thứ xa xỉ phẩm trong dân gian thì có là gì với y đâu. Y hoàn toàn có thể thu mua một lượng lớn trang sức ngọc thạch mới để trao đổi trâm cài đã dùng qua với một thường dân giàu có. Y phục thì có thể đúng là may từ vải vóc cống phẩm, mặc dù hoàng tộc không dùng chung một kiểu y phục với thường dân, nhưng y muốn may quần áo gì là quyền của y, làm ra vài trăm bộ thường phục cũng không ai dám cấm cản.

Có điều, những y phục này dường như có một chút không vừa người y, Thôi Thắng Triệt nhủ thầm chắc là Duẫn Tịnh Hàn đã từng giảm béo, biết đâu được.

_ Lại suy nghĩ linh tinh cái gì đấy?

Thôi Thắng Triệt cầm tóc y chải rồi lại chải, chải nửa ngày vẫn chưa thấy xong, Duẫn Tịnh Hàn mỏi hết cả cổ. Hắn nghe tiếng gọi liền giật mình, khẽ kéo tóc y, Duẫn Tịnh Hàn nhăn trán nghe da đầu mình tê rần.

_ Tiểu nhân....xin điện hạ thứ lỗi.

Y khẽ lắc đầu, cầm hộp trang sức đưa cho hắn.

_ Thắng Triệt giúp ta chọn trâm cài đi.

Cài trâm ngọc lên tóc người, là thề nguyền trước thần linh, trao người lời hứa kiếp này sẽ mãi mãi không rời xa. Thôi Thắng Triệt nghiến chặt răng, nhắm mắt bỏ ra toàn bộ các chế phẩm ngọc thạch đắt đỏ, cầm lấy một bộ trâm cài hoa nguyệt quế bằng đồng thau đơn giản tầm thường vô cùng. Duẫn Tịnh Hàn nhìn bộ trang sức rẻ tiền hắn đặt trong lòng bàn tay mình, thế nhưng ý cười trong mắt lại càng đậm.

_ Thắng Triệt quả là giỏi giang, cả một hộp lớn như vậy nhưng chọn đi chọn lại cuối cùng chọn đúng bộ trang sức duy nhất thuộc về ta.

Thứ trâm cài tóc hạ đẳng, kĩ xảo chế tác vụng về xấu xí nằm trong lòng bàn tay Duẫn Tịnh Hàn phá lệ trở nên chói mắt một cách khó chịu, y thấy Thôi Thắng Triệt nghiêng đầu thắc mắc cũng không tức giận, mỉm cười ra hiệu cho hắn ngồi xuống bên cạnh mình. Thôi Thắng Triệt gác kiếm cạnh gốc cây cổ thụ gần đó, cẩn thận ngồi xuống, mỏm đá gần bờ suối thế này rất trơn trượt, không chú ý là trượt chân té nhào ngay.

_ Thắng Triệt đến Liễu Quốc để bắt sống ta, vậy hẳn là đã nghe qua gia phả hoàng tộc chúng ta đúng không? Ta có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội, ngươi kể tên được không?

_ Bẩm Tứ điện hạ, tiểu nhân ở Minh Quốc là người sống bên ngoài hoàng cung, thường xuyên đi ngao du nhiều nơi, đúng là có từng nghe dân chúng truyền miệng về hoàng tộc người Liễu. Đại hoàng tỷ của điện hạ Duẫn Hạ, năm nay vừa được ba mươi, xuất giá trước khi Liễu Quốc đổi triều đại, sau khi Duẫn Hoàng lên ngôi thì được phong hiệu Ngọc Hiền Công chúa, tuy phò mã không thể tham dự triều chính, nhưng bởi vì người là công thần lập quốc, triều đình mỗi năm cấp ba nghìn vàng bổng lộc, cống phẩm mười một năm nay vẫn luôn được chia phần. Nhị Hoàng tử Duẫn Tịnh Đa mệnh yểu chết trẻ, nhỏ hơn Ngọc Hiền Công chúa hai tuổi. Đông cung Thái tử Duẫn Tịnh Ân hai mươi sáu tuổi là thứ ba, chính là người đầu tiên được phong vị Thái tử của Liễu Quốc. Tứ điện hạ ra đời chỉ sau Thái tử vài tháng. Hân Nga Công chúa Duẫn Đan nhỏ hơn điện hạ bốn tuổi, đã xuất giá sang Tây phương được ba năm. Duẫn Ly Công chúa tự là Vịnh Nghi, vừa gả đi làm Hoàng hậu của Cổ Nghiêu Quốc được một tháng, người mười ba tuổi. Sau Vịnh Nghi Công chúa thì Liễu Quốc tiến vào thời kì lập quốc, nhiều năm liền hậu cung không nạp phi, thế nên Thất Hoàng tử do Hoa Quý nhân hạ sinh chỉ vừa mới lên hai, cũng là đứa con nhỏ nhất của Duẫn Hoàng cho đến hiện tại.

[SEVENTEEN] Công tử cầu thânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ