Chương 13

1.6K 195 9
                                    

Khi Từ Minh Hạo mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt y là khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Văn Tuấn Huy. Y không dám tin, chưa bao giờ dám tin, sẽ có ngày lại được nhìn thấy sống mũi kiêu hãnh đó kề cận bên mắt mình một lần nữa. Cho dù chỉ là mơ, giấc mơ cuối cùng trước khi y tiến vào kiếp luân hồi khác, cũng đã mãn nguyện vì có thể lưu lại hình bóng chủ nhân nửa kia của mảnh ngọc bội mà y luôn giữ bên người.

_ Tuấn Huy, đệ yêu huynh, thật sự rất yêu huynh.

Văn Tuấn Huy nghe động, liền nhăn mày tỉnh giấc.

_ Hạo Hạo tỉnh rồi? May quá, ngồi dậy uống chút thuốc đi.

Hắn toan đứng dậy kêu người đem thuốc vào cho Từ Minh Hạo, liền bị y nắm chặt tay không buông.

_ Ghét thật đấy, giấc mộng này chân thực quá, làm đệ lại muốn nhõng nhẽo ở bên huynh thêm lâu thật lâu rồi. Đệ không biết khi nào phải đi uống canh Mạnh Bà, phải quên đi Văn Tuấn Huy của đệ, nên là đừng rời xa đệ một phút giây nào hết, có được không?

Văn Tuấn Huy thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Hắn từ sau khi đoàn hộ giá Tứ Hoàng tử và Minh Hạo rời khỏi kinh thành, hắn không được phép đi theo, đành trở về Tây Hà, vùng biên cương phía tây mà gia tộc họ Văn đã ba đời trấn giữ cho Liễu Quốc, cả đời cũng không có ý định quay trở lại kinh thành nữa. Mối tình ba năm ở đất kinh kì của Văn Tuấn Huy, hắn chưa từng muốn từ bỏ, nhưng đời người có mấy khi được như ý muốn. Hắn chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ có tình ý với con cháu của gia tộc lớn, dù sao các vương tôn công tử ở kinh thành đều không hợp ý hắn. Chỉ là khi đó, trót uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.

Năm thứ bảy Duẫn Hoàng lên ngôi, lấy hiệu Huyền Tông, trị vì Liễu Quốc, thái bình thịnh trị, dân chúng ấm no.

_ Lần này lại là gì? Muội quỳ thẳng lưng lên, có tin ta bắt muội về Tây Hà cho phụ thân xử tội không?

_ Muội từ hôm qua đã làm lễ sắc phong Thái tử phi rồi, còn lâu mới phạt được muội nhé!

_ Thế bây giờ xuất giá rồi, biết cãi đại ca rồi có đúng không? Nha đầu thối, ta lại gõ đầu muội bây giờ.

Từ Minh Hạo ngồi bên bàn thưởng trà, nhìn cảnh tượng đặc sắc trước mắt mà lòng buồn cười. Thái tử phi vừa được sắc phong có một ngày, ngày thứ hai liền bị đại ca của nàng đến tận kĩ viện xách tai. Thái tử phi được hai đại nam nhân nhà họ Văn nuôi lớn, tính cách hào sảng nghịch ngợm không chịu được, lại thêm vị Thái tử có sở thích nửa đêm chạy ra ngoài vi hành, từ kĩ viện đến quán rượu không chừa chỗ nào, hai phu thê không màng địa vị rượt đuổi nhau như chó với mèo, khiến những người bề tôi như y đến là đau đầu.

_ YẾN NHI!!!!

Đấy, nhắc Tào Tháo chưa được một khắc, chưa gì Thái tử điện hạ đã tông cửa vào rồi. Văn Tuấn Huy và Từ Minh Hạo lập tức quỳ xuống hành lễ, còn Thái tử phi thì cong môi giận dỗi quay đi chỗ khác.

[SEVENTEEN] Công tử cầu thânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ