Chương 49 Người cậu yêu nhất, đang khóc như một đứa trẻ ngay trong ngực cậu

2K 87 0
                                    

Vệ Lăng Dương chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió, ngay cả ông Khương xem TV trong phòng khách cũng không kịp gọi hắn, thấy Từ Gia đi ra, ông vội vàng hỏi thăm:

"Dương Dương làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

Trước mắt Từ Gia chỉ biết chú Vệ xảy ra chuyện, còn tình huống cụ thể ra sao thì không rõ, sợ ông lo nên không nói thêm gì, chỉ bảo "Không có gì đâu ạ, con qua đó xem thử" liền chạy ra ngoài.

Từ Gia tới nhà Vệ Lăng Dương, gặp Vệ Lăng Dương và Hà Mẫn Ngọc ở giữa cầu thang lầu hai. Sắc mặt Hà Mẫn Ngọc hoàn toàn trắng bệch, Vệ Lăng Dương đỡ cô xuống lầu, cậu vội vã tiến lên đỡ tay còn lại của Hà Mẫn Ngọc, phát hiện vừa nắm tay đối phương liền bị cô níu chặt, sốt ruột hỏi:

"Xảy ra chuyện gì? Chú Vệ làm sao vậy?"

"Bị tai nạn, hiện giờ đang cấp cứu tại bệnh viện, tớ và mẹ đang định qua đó." Vệ Lăng Dương giải thích sơ lược tình huống, chân không ngừng bước xuống lầu.

"Tớ đi với hai người." Từ Gia lập tức nói.

"Không được, cậu ở lại đi, ở bệnh viện thành phố Liêm Giang lận, tối cậu còn phải tới trường ..."

Liêm Giang, cũng là thành phố bên cạnh, Từ Gia không chút do dự lặp lại lần nữa:

"Tớ đi với hai người."

Cậu kiên quyết nói, Vệ Lăng Dương nhìn cậu, gật đầu không nói gì thêm, vừa nãy hắn đã gọi điện cho chú mình, ba người cùng đến chỗ đã hẹn với đối phương.

Từ H thị tới bệnh viện thành phố Liêm Giang mất gần ba tiếng, đó là dưới tình huống Vệ Trọng Thu chạy xe lướt như bay.

Tới cửa bệnh viện, trợ lý Vệ Trọng Tề đứng ngoài cửa lớn chờ họ, dường như chờ sốt ruột quá thể, hắn không ngừng qua qua lại lại, ngẩng đầu thấy đoàn người Vệ Lăng Dương chạy tới liền vội vã nghênh đón, gọi Hà Mẫn Ngọc một tiếng:

"Chị dâu!"

"Trọng Tề đâu? Anh ấy đâu rồi?!" Hà Mẫn Ngọc liên tục hỏi, từ lúc nhận điện thoại của đối phương, trái tim cô vẫn luôn treo cao, dọc đường chưa bao giờ ngừng sợ hãi.

"Chú Trương, ba cháu đâu?!" Vệ Lăng Dương cũng cầm tay hỏi đối phương.

"Vẫn còn trong phòng phẫu thuật, vừa nãy nhận điện thoại của cháu chú liền chạy ra đón, nhanh theo chú!" Trợ lý Trương vội vã trả lời, ra hiệu mọi người theo hắn vào.

Trên đường tới phòng phẫu thuật, trợ lý Trương kể đầu đuôi câu chuyện cho mọi người.

Những năm qua Vệ Trọng Tề vẫn luôn làm việc tại bến tàu hải cảng T thị, chủ yếu kinh doanh xuất khẩu lương thực, y lang bạt bên ngoài từ năm 25 tuổi cho tới 45 tuổi hiện giờ đã hơn hai mươi năm, từ một nhân viên nhỏ bôn ba trên thuyền trở thành đại lão một phương của tập đoàn bến tàu, kiếm được không ít tiền, cũng trở thành bề trên được rất nhiều người hâm mộ, đương nhiên những thứ này đều do đánh đổi bằng chung đụng thì ít mà xa cách người thân thì nhiều.

Năm đó sở dĩ y chọn ra ngoài lang bạt, chủ yếu vì muốn cho vợ con mình một cuộc sống thật tốt, bây giờ y làm được rồi, tiền cũng kiếm đủ, người đã bận đủ rồi, đương nhiên phải đặt người nhà lên hàng đầu, cho nên hai năm qua y luôn từ từ chuyển việc làm ăn ra bên ngoài, dự định về H thị làm việc khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua tết âm lịch năm nay, y có thể ổn định ở H thị, nhưng trớ trêu thay hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ký ức đẹp nhấtWhere stories live. Discover now