Chương 72: Quân vô hí ngôn

2.9K 132 10
                                    

Chúc Vân Tuyên ngủ thẳng một giấc đến tận giờ thìn mới tỉnh dậy, đang lúc mơ mơ màng màng, Lương Trinh đã dẫn Yến nhi vào cửa.

Hai cha con bọn họ từ sáng đến giờ đi dạo chơi một vòng đã đời mới chịu trở về, bé con thấy Chúc Vân Tuyên đã tỉnh bèn lập tức nhào tới, hí hửng cười hì hì lủi vào trong lồng ngực của cha mình: "Cha cha mau rời giường, mặt trời đã lên đến tận mông rồi kia."

Chúc Vân Tuyên lười biếng dựa vào đầu giường mỉm cười sờ mặt con trai: "Bé con ngoan, không cho phép con nói mấy từ không văn nhã như thế, bị người ta nghe thấy sẽ chê cười."

Yến nhi chớp mắt nhìn hắn: "Cha, làm sao muộn vậy cha mới dậy? Phụ thân nói là bởi vì tối hôm qua hai người động phòng quá mệt mỏi, phụ thân không có bắt nạt cha, có thật không ạ?"

Chúc Vân Tuyên: "...."

Lương Trinh chỉ biết dở khóc dở cười giương tay ngắt mũi con trai: "Vật nhỏ sao cứ nhớ đến mấy chuyện này nhỉ?"

Nhóc con cười khúc khích bắt đầu tránh trái tránh phải, sau đó chui vào trong lồng ngực Chúc Vân Tuyên tiếp tục không tha truy hỏi: "Cha cha, chuyện phụ thân nói là sự thật sao?"

Chúc Vân Tuyên lúng túng gật đầu: "Là thật."

Dứt lời lại cau mày hỏi Lương Trinh: "Ngươi nói mấy chuyện với con nhỏ làm gì? Lỡ như mai mốt nó thuận miệng nói ra ngoài, thì thử hỏi có mất mặt hay không?"

Lương Trinh vô tình cười nói: "Làm đều đã làm, bệ hạ thẹn thùng cái gì?"

"Sao ngươi có thể mặt dày vậy chứ?"

"Ngươi yên tâm đi, ta đã đã dạy con nó không được nói mấy thứ này với người khác, con trai của ngươi ngoan như vậy chắc chắn sẽ nghe lời."

Yến nhi lập tức gật đầu phụ họa: "Yến nhi rất ngoan, Yến nhi sẽ không nói với người khác chuyện cha và phụ thân động phòng đâu ạ, ngay cả cha lớn và phụ thân lớn cũng không nói luôn."

"..." Chúc Vân Tuyên chỉ đành dời ánh mắt chậc một tiếng, khóe môi cũng không nhịn được hơi cong cong.

Lúc dùng bữa sáng, Lương Trinh trò chuyện được một hồi liền bắt đầu nói đến chuyện đã cáo từ người nhà họ Tần quay về, Chúc Vân Tuyên đang cúi đầu ăn chợt ngước mắt hỏi" "Lúc đầu không phải nói sẽ ở đây chơi thêm mấy ngày nữa sao, sao vậy, trên đảo xảy ra chuyện gì à?"

Lương Trinh thuận miệng nói: "Không có việc lớn gì, nhưng dù sao chúng ta cũng đã đi mấy ngày, vẫn là nên trở về sớm một chút."

Chúc Vân Tuyên nghe vậy không hỏi nhiều nữa, chỉ gật đầu: "Cũng được, về thì về thôi, dầu gì ở đâu cũng giống nhau."

Lương Trinh nở nụ cười gắp đồ ăn cho hắn: "Ngươi ăn nhiều chút, ăn no chúng ta lên đường."

Chờ đến khi Chúc Vân Tuyên dùng xong bữa sáng, một nhà ba người liền từ biệt người nhà họ Tần, sau đó lên thuyền hồi phủ.

Khi trở lại thuyền xuôi theo dòng nước, tuy rằng lúc xuất phát có chút chậm, nhưng chỉ cần không gặp sóng lớn, thì khi trời sập tối có thể trở về đảo. Thân thể Chúc Vân Tuyên không khỏe, cho nên lên thuyền chưa được bao lâu đã cảm thấy buồn ngủ, Lương Trinh thấy vậy dẫn con trai lên boong thuyền chơi không làm phiền hắn nữa.

[EDIT] GIANG SƠN HỨA NHĨ - BẠCH GIỚI TỬ [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ