Chương 15

620 43 0
                                    

Lục Thiên Yết xoay người nhìn cô, nụ cười của cô rất ái hòa, trong phút chốc đôi mắt của bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau, tựa hồ tóe ra tia lửa không biết nên gọi tên như thế nào, hắn cũng hơi nhếch môi, giương lên một đường cong nhàn nhạt.

Thật là đẹp mắt a, Vu Kim Ngưu nhìn thấy không khỏi ngây dại.

Lục Thiên Yết nhéo nhéo khuôn mặt cô, "Nhìn cái gì?"

"Anh nên cười nhiều, cười lên nhìn thật đẹp a, cả ngày khuôn mặt nghiêm nghị, rất dọa người." Lục Thiên Yết hung hăng nhéo, "Còn không phải là cô cả ngày làm ra cho tôi một đống chuyện lộn xộn lung tung, cô còn hi vọng tôi cười cho cô xem? Cô làm tốt mọi chuyện sẽ làm tôi vui vẻ!"

Xe buýt tới thật đúng là chậm, hai người một nói một đáp, nói không ít lời.

Vu Kim Ngưu rất tự nhiên đem đầu tựa vào trên người hắn, "Lục Thiên Yết, tôi phát hiện tôi cũng không chán ghét anh như vậy." Khuôn mặt lạnh nhạt của hắn từ từ hiện lên mấy phần ý cười, "Nhưng tôi vẫn rất chán ghét cô, làm sao bây giờ?"

"A. . . . . ." Cô thực buồn bực nhìn hắn.

"Nhanh để cho đại di mụ không hiểu chuyện của cô rời đi sớm một chút, bộ dáng kia của cô tôi có thể sẽ thích." Vu Kim Ngưu trừng mắt nhìn, "Anh vòng tới vòng lui, còn không phải là muốn tôi quẹo vào giường?"

Hắn che miệng của cô, hôn lên mặt cô một cái, "Hư, lời như thế giữ lại về nhà nói."

Xe buýt rốt cuộc đã tới, hai người lên xe buýt, trên xe rất ít người, hai người bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng.

Lục Thiên Yết nói: "Xe buýt thật chậm, tốc độ giống như con rùa. . . . . ."

"Anh đừng oán trách, tôi cảm thấy vô cùng tốt." Vu Kim Ngưu chính là thích xe buýt chậm, Lục Thiên Yết lái xe quá nhanh, khiến cho tim gan cô run sợ.

"Vu Kim Ngưu, cô không cần làm tôi mất hứng như vậy!" Lục Thiên Yết trừng cô, "Chưa từng nghe qua xuất giá tòng phu sao? Tôi nói cái gì chính là cái đó, không hiểu sao?"

"Đúng, đúng, xe của Lục đại thiếu gia sang trọng nhất, ngồi thoải mái nhất, tốc độ giống như tên lửa, được chưa?" Lục Thiên Yết ho khan một tiếng, nghiêm trang quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dùng một loại vẻ mặt rất nghiêm túc nói: "Trước đây tôi xem một bộ phim, nói ân ái trong xe buýt rất sung sướng."

Khóe miệng Vu Kim Ngưu kịch liệt co quắp, trong lòng cô nghĩ: làm sao anh có thể biến thái như vậy, cả ngày chỉ muốn cái này. . . . . .

Lục Thiên Yết bình tĩnh nhìn nhìn trước ngực cô, "Tiểu thư, hi vọng lần sau ra cửa không cần mặc quần áo gợi cảm như vậy."

Vu Kim Ngưu đột nhiên phát hiện cổ áo của mình hơi rộng, cô còn chưa ngồi tử tế, cúi đầu liền nhìn thấy rất rõ ràng cảnh xuân bên trong, không khỏi kéo cổ áo cao lên, đề phòng sắc lang!

Lục Thiên Yết đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi vào bên cạnh Vu Kim Ngưu, xấu xa nói: "Nghe mẹ tôi nói, cô là một cô bé rất nhu thuận, rất dè dặt?"

"Nói nhảm, tôi nơi nào không nhu thuận, nơi nào không dè dặt?"

"Nhu thuận sao? Nào có cô bé nhu thuận nào lại bắt chuyện với một người đàn ông xa lạ? Bắt chuyện không được còn giận quá hóa giận, tức miệng mắng to."

"Tôi đều giải thích với anh vô số lần rồi, tôi không bắt chuyện với anh, là anh bắt chuyện với tôi có được hay không! Anh vô duyên vô cớ hại ngã tôi có phải cố ý hay không? Anh nhất định là cố ý, anh cố ý quyến rũ tôi, sau đó không phải là không biết xấu hổ bỏ đi sao? Vẻ mặt đó của anh, biểu tình gì a, tôi ngay lập tức thật sự là giận điên lên, bởi vì anh làm cho tôi ngã rất đau, ngộ nhỡ bị anh đụng ngã không sinh được em bé làm sao bây giờ?"

"Nơi nào đau? Tôi xoa bóp giúp cô." Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, đôi tay lại ái muội luồn vào từ cổ áo của cô, không đứng đắn nắm ngực của cô. Mặt Vu Kim Ngưu đỏ lên một chút, thật may là xe đến trạm rồi, cô mới có thể thoát được ma trảo của người nào đó.

Hai người đi dạo một buổi chiều, lúc này trời sắc cũng có chút tối, Lục Thiên Yết thay cô xách theo tất cả túi đồ, tay còn lại dắt tay cô, hai người đắm chìm dưới ánh trời chiều, gió nhẹ tùy ý nhẹ nhàng thổi vào tóc của bọn họ, chung quanh bao phủ ánh sáng hạnh phúc.

Trên đường về nhà, Vu Kim Ngưu đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhíu mày một cái, "Tôi quên mua một vật rồi, anh về nhà trước đi, tôi đến siêu thị."

"Là cái gì?" Lục Thiên Yết có chút nghi ngờ, nhìn thấy vẻ mặt hồng hồng của cô, ngay sau đó liền phản ứng, ồ một tiếng, "Tã sao?"

Cô rất không thể nhấc chân đạp hắn một cái, có chút đỏ mặt, có chút buồn bực nói: "Tã cái đầu anh, chẳng qua là thay đổi nhãn hiệu, tránh cho anh lại mệt nhọc như vậy."

Lục Thiên Yết cúi đầu nở nụ cười, cùng cô đến siêu thị, thời điểm cô đi mua băng vệ sinh, hắn đi tới chỗ bán bao cao su cầm lấy mấy hộp.

Vu Kim Ngưu tới đây liền thấy được một màn như vậy, nhìn dáng vẻ hắn có chút do dự không quyết định, có chút không có ý tốt nói: "Anh làm gì thế? Có phải muốn lấy size nhỏ, nhưng lại cảm thấy size to có thể giữ thể diện?"

ÔNG XÃ ĂN VỤNG XIN CHÙI MÉP ( Ver Ngưu / Yết )Where stories live. Discover now