Chương 24

507 30 1
                                    

Ai nha, chín giờ tối, Mặc Nhã Tử biến thân rồi!

Từ trung học, Vu Kim Ngưu cùng Mặc Nhã Tử là bạn tốt, cũng biết cô có chút nhân cách phân liệt, ban ngày cùng buổi tối hoàn toàn là hai người.

Mỗi khi đến chín giờ sẽ biến thành một người khác, suy nghĩ hoàn toàn bất đồng với ban ngày, mới vừa rồi cô còn nói không để cho cô cấp loạn tội danh cho Lục Thiên Yết, xoay người một cái đã thành cô phải nhanh ly hôn một chút.

Bất quá vô luận như thế nào, cô đều biết Mặc Nhã Tử vẫn là Mặc Nhã Tử, cũng là vì tốt cho cô.

Ăn no cơm, uống thuốc, cô lại cảm thấy mệt mỏi, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường mềm mại của Mặc Nhã Tử.

Ngày hôm sau khi rời giường, đụng phải chính là Mặc Nhã Tử vẫn luôn dịu dàng kia, cô đứng trong phòng bếp, đeo tạp dề, đang nấu cháo cho cô. Cô lẳng lặng đứng phía sau Nhã Tử, đột nhiên có chút hoảng hốt, người đàn ông kia đã từng chăm sóc cô như vậy. . . . . .

Mặc Nhã Tử nghe được động tĩnh, xoay người lại, "Ngưu Ngưu, cậu không phải đi làm sao?"

"Đi làm cái gì a, Nhã Tử, trong khoảng thời gian này mình không chịu nổi nữa, mình rất thống khổ, rất thống khổ." Vu Kim Ngưu ngủ một giấc, ngày hôm qua lại thổ lộ nhiều như vậy, lúc này cũng không muốn giấu giếm nữa.

"Làm sao vậy?" Mặc Nhã Tử trừng mắt nhìn, không khỏi tò mò, nguyện vọng từ trước đến nay của cô chính là dạy những người bạn nhỏ chơi đàn, kỳ thực kỹ thuật chơi đàn của cô rất cao siêu, đại khái có thể phát triển theo hướng quốc tế, nhưng cô tựa hồ một chút cũng không có ý tưởng theo đuổi danh lợi, cố tình thất bại trong những cuộc thi trọng đại.

Cô nói, mình chơi đàn chỉ để mình nghe, cho người nhà của mình nghe, mình không muốn được chú ý quá.

Có lúc, Vu Kim Ngưu cũng cảm thấy ý tưởng của mình kỳ quái, rõ ràng muốn hơn người, lại không muốn trở thành tiêu điểm.

Vu Kim Ngưu đem thảm kịch xảy ra trong trường học, cùng với tình hình của cô tỉ mỉ kể một lần, cuối cùng, cô thở dài một cái, "Học sinh kia, là một đứa trẻ cực kỳ có linh tính, mình không biết tại sao nó lại suy nghĩ không thông. . . . . . Nhưng ngày đó, có thể thật sự có chút quan hệ với mình, mình nói nó mấy câu, nếu như có thể, mình thậm chí hi vọng mình chết thay nó." Trong mắt cô là nồng đậm tự trách, khóe môi rủ xuống, lông mi khẽ run, treo nước mắt.

Mặc Nhã Tử ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, "Kim Ngưu, kỳ thực chuyện này cũng không thể trách cậu, cậu cũng đừng tự trách! Nhìn ra được trong khoảng thời gian này, cậu sống không hề tốt." Cô khẳng định nói, từ nhỏ cô đã yêu thương Vu Kim Ngưu như em gái của mình, hôm nay biết cô xảy ra chuyện như vậy, lòng của cô cũng rất đau, cô lại nói: "Hắn không biết sao?"

"Hắn rất bận, mình không muốn lấy những chuyện này đi phiền toái hắn, hơn nữa mình cũng không còn nhỏ nữa, có đầy đủ năng lực đối mặt với sai lầm mình phạm phải."

Cô mất mát, hắn bận rộn, mới đẩy cuộc hôn nhân ngắn ngủi này vào mê cốc.

Mặc Nhã Tử vỗ vỗ vai của cô, chỉ cảm thấy ông trời có chút đùa giỡn lòng người, "Hiện tại trường học bên kia nói thế nào?"

ÔNG XÃ ĂN VỤNG XIN CHÙI MÉP ( Ver Ngưu / Yết )Där berättelser lever. Upptäck nu