Chương 16

572 32 1
                                    

Lục Thiên Yết hung hăng vỗ vỗ đầu của cô, "Cô muốn tôi trở về chứng minh cho cô xem sao?"

"Ách, tôi sai lầm rồi, Lục đại thiếu gia."

"Cô muốn đứa nhỏ sao? Muốn tôi liền không cầm, nếu như còn chưa muốn, cô liền chọn vài cái cô thích."

Sắc mặt Vu Kim Ngưu đỏ một chút, vật này không cần cô cầm đi, hơn nữa đứa nhỏ. . . . . . . . .

Cô dạy rất nhiều người bạn nhỏ đàn dương cầm, thật đúng là vô cùng thích những người bạn nhỏ đó! Trước kia luôn luôn nghĩ sau này muốn hảo hảo dạy con của mình đàn dương cầm, nghĩ đi nghĩ lại không khỏi nhẹ nhàng vểnh môi.

Lúc cô xoay người, phát hiện hai tay Lục Thiên Yết trống trơn theo sát bên cạnh. . . . . .

Cả mặt cô đỏ bừng, hắn tựa hồ hiểu ý tứ của cô, sau đó đến bên cạnh cầm một ít đồ ăn vặt ném vào xe mua sắm, suy nghĩ một chút lại lấy thêm một ít thực phẩm dinh dưỡng cho phụ nữ có thai.

Cô không khỏi cúi đầu than một tiếng, "Anh làm gì thế?"

"Tôi cảm thấy, nếu như cô muốn có đứa nhỏ, vậy còn không dễ dàng? Rất nhanh cô có thể dùng đến những thứ này."

"Đáng ghét." Cô không khỏi vỗ vỗ lồng ngực của hắn.

Hai người đánh yêu mắng yêu, nhìn ở trong mắt mọi người, chỉ cảm thấy hai người bọn họ là một đôi hạnh phúc.

Một ngày này, tâm trạng Vu Kim Ngưu đặc biệt tốt, bỏ qua một bên thành kiến lúc trước, hôm nay hai người ở chung một chỗ, thật sự cảm thấy rất ăn nhịp, vì vậy cô đề nghị đàn một bản nhạc vì Lục Thiên Yết.

Lục Thiên Yết còn chưa nói tiếp, Vu Kim Ngưu lại nói: "Này, tôi cực ít đàn chỉ vì một người, anh có muốn nghe hay không?"

Lục Thiên Yết dừng một chút, không khỏi hỏi ngược lại: "Cực ít? Cực ít đàn cho người khác nghe?"

"Ừ. . . . . . Anh là người đàn ông đầu tiên." Vu Kim Ngưu nghĩ, lại nói một câu làm hắn vui vẻ.

"Tôi thật sự là vinh hạnh, nụ hôn đầu, đêm đầu tiên, còn là người đàn ông đầu tiên được nghe tiếng đàn của cô." Hắn nở nụ cười, còn cười đến đặc biệt thiện chí.

Quả nhiên, hắn là một tên đàn ông được dỗ liền cười, mới nói một câu dễ nghe, hắn liền lộ ra dáng vẻ tươi cười mê người như vậy với cô.

Vu Kim Ngưu không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái, "Lục Thiên Yết, anh không thể khiêm tốn một chút sao?"

"Tại sao tôi phải khiêm tốn? Cô là lão bà của tôi, ở trước mặt tôi, cô còn ngượng ngùng cái gì, hả?" Vừa nói hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, thở dài một cái, "Ngưu Ngưu, cô có biết không, những tấm ảnh ngày đó chụp được đặc biệt đẹp, tôi vừa nghĩ tới liền nhiệt huyết sôi trào, lúc nào thì chụp lại một lần nữa?"

Cô tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Xóa bỏ những tấm ảnh đó cho tôi, nếu không. . . . . ."

"Kỳ thực không có những tấm ảnh đó." Hắn buông tay ra, ngôn ngữ ái muội, cũng không biết là thật hay giả.

ÔNG XÃ ĂN VỤNG XIN CHÙI MÉP ( Ver Ngưu / Yết )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ