Chương 97

11.8K 369 7
                                    

Trần Mặc nằm trên giường đùa nghịch với mái tóc mềm của Lương Sơ Lam, nhìn nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, lưu lại một nụ hôn dịu dàng trên trán nàng, trong đầu vẫn còn quẩn quanh với hình dáng Lương Sơ Lam vừa rồi hoàn toàn rút đi nét thanh lãnh, toàn bộ thân thể nở rộ dưới đầu ngón tay mình. Cái loại mị hoặc đến cực điểm đó, suýt nữa đem đi mất linh hồn của Trần Mặc.

Cô đã quên rốt cuộc mình "muốn" Lương Sơ Lam mấy lần, dù sao thứ cảm giác sức cùng lực kiệt lại vẫn không muốn buông tha đối phương quá mức tuyệt vời, cũng làm cho tình yêu càng thêm nồng đậm. Thẳng đến khi cơn kích tình chấm dứt, Trần Mặc vẫn không buồn ngủ chút nào, tuy rằng có vẻ mình phải là người mệt hơn, nhưng không biết vì sao, cảm xúc hưng phấn vẫn không hạ.

Cô tuỳ ý thoáng nhìn di động trên tủ đầu giường mới sực nhớ lúc nãy khi mình và Lương Sơ Lam làm tình đến chỗ cao trào, Hạ Đông Noãn lại không biết sống chết gọi một cuộc tới, làm cô phừng phừng lửa giận, dùng thái độ cực kỳ ác liệt cúp máy. Cảm giác áy náy kiểu trọng sắc khinh bạn sinh ra, Trần Mặc bĩu bĩu môi, cẩn thận rút cánh tay đang đặt phía dưới cho Lương Sơ Lam gối đầu ra, tuỳ tiện khoác một bộ quần áo lên người, cầm di động đi đến ban công, bấm số của Hạ Đông Noãn.

"A lô, tiểu Noãn hả, vừa nãy, khụ khụ, tôi bận." Trần Mặc ngượng ngùng nói.

"Phải rồi phải rồi, tôi hiểu mà, bận thừa nhận sức nặng của một người thôi. Ha ha." Khi Hạ Đông Noãn nhìn số điện thoại của Trần Mặc loé lên trên màn hình di động, liền không có ý tốt nở nụ cười. Nghe máy, vừa nghe ngữ khí ấp a ấp úng của Trần Mặc liền biết mình đoán trúng.

"Cái đó......gọi tôi có chuyện gì thế?" Trần Mặc vội vàng nói lảng sang chuyện khác. Sau hai năm không gặp, cô phát giác công lực tấn công người khác của Hạ Đông Noãn đã thăng cấp lên vài bậc so với hồi ở đại học, chưa gì đã đoán chuẩn mình vừa rồi đang làm "chính sự" gì, làm cho Trần Mặc nhớ tới màn điên cuồng vừa nãy, không khỏi ngượng ngùng một phen.

"Vừa rồi cậu đối xử với tôi như thế, chẳng nhẽ tính cứ qua loa đánh trống lảng cho xong chuyện? Bụng dạ tôi cũng không rộng rãi đến vậy đâu." Hạ Đông Noãn đương nhiên không chịu buông tha cho Trần Mặc nhanh như vậy, thái độ người kia vừa nãy hung dữ như thế, làm sao cũng khiến nàng ngứa miệng.

"Đâu có, hiện tại không phải tôi đang nhận lỗi đó thôi, đừng nhỏ mọn thế mà, bụng cậu không rộng rãi thì để Y Vận Hàm cắn cậu để làm một cái đi!" Trần Mặc cười khẽ đáp. Vừa đụng đến việc đấu võ mồm, đó chính là bản lĩnh của cô, chút ngượng ngùng rất nhạt vừa rồi đã bị lời Hạ Đông Noãn nói làm cho hoàn toàn biến mất.

"Này này này! Sao Lương Sơ Lam không thèm quản cái miệng ba hoa này của cậu thế!" Hạ Đông Noãn bị Trần Mặc trêu đùa khiến cho triệt để ở trong gió hỗn độn. Cô nàng này sao nói chuyện vẫn không đáng tin cậy như thế chứ.

"Cô ấy không có sức để quản tôi!" Trên mặt Trần Mặc lộ ra biểu tình đắc ý.

"Trần Mặc, cậu đủ rồi nha, rung đùi đắc ý quá nhỉ!"

"Thì sao chứ, nghe chua thế! Muốn học tập à?Vậy thì cần phải thu lễ bái sư nhé, chẳng qua xem xét chúng ta từng là bạn học, có thể tính cho cậu một giá hữu nghị."

[BHTT - Edit Hoàn] Trứng gà yêu tảng đá - Tích TrầnWhere stories live. Discover now