Chương 7

1.7K 86 9
                                    

Đang nhắm mắt dưỡng thần chợt nghe thái giám thông báo , tiểu hoàng đế cước bộ vội vàng tiêu sái tiến vào.

" Nhi thần thỉnh an mẫu hậu , thân thể mẫu hậu thế nào rồi?"

Tiểu hoàng đế đứng ở ngoài mành ngữ khí lo lắng hỏi , nhưng vẫn là bộ dáng đứa nhỏ .

" Con vừa nghe tin báo liền chạy đến , mẫu hậu là trụ cột ở trên triều , người bệnh thật sự là làm cho con đứng ngồi không yên .không bằng hôm nay trẫm không lâm triều , ở trong này bồi mẫu hậu , chắc các đại thần có thể thông cảm."

"Hoàng đế nói gì vậy , trụ cột của thiên triều là người .Hoàng đế chấp chính cần cù chăm chỉ ,ai gia nào có tài cán gì mà khiến cho hoàng đế không lâm triều ,nếu thực sự vì ai gia mà không lâm triều , vậy ai gia liền thành tội nhân .Ở đây đã có nhóm nô tài hầu hạ ,hoàng đế người mau đi lâm triều , canh giờ cũng đã đến. "

Nếu thật sự để hắn ở đây bồi nàng chỉ sợ bệnh sẽ càng nghiêm trọng hơn .Liễu Thanh Đường day day thái dương , vì tiểu hoàng đế đến mà bỗng nhiên thấy đau đầu , ngữ khí có chút nghiêm khắc nói .Tiểu hoàng đế ở bên ngoài mành còn đang chần chừ , Liễu Thanh Đường liền hòa hoãn ngữ khí nói.

" Ai gia thấy mấy ngày nay hoàng thượng làm việc rất tốt đều hợp tình hợp lý , nếu như thế mỗi ngày tấu chương không cần đưa đến cho ai gia , hoàng đế cùng với hai vị nội các và một vài vị đại thần thương lương rồi tự quyết định ,thái y cũng đã nói bệnh của ai gia là vì làm lụng vất vả mà tích thành ,hoàng đế cũng nên thông cảm cho ai gia một chút , để cho ai gia an nhàn chút có được không."

" Vậy .... nếu mẫu hậu đã nói thế , con xin nghe theo , mẫu hậu nghỉ ngơi cho tốt , trẫm nhất định sẽ làm một hoàng đế tốt thương dân như con , không làm cho mẫu hậu lo lắng."

" Ân , ngươi đi đi thôi."

Cho dù không nhìn thấy biểu tình của hoàng thượng ,Liễu Thanh Đường cũng có thể đoán được hắn như thế nào cao hứng ,khi đã đem quyền lực thu về tay.

Nhìn tiểu hoàng đế xoay người đi Liễu Thanh Đường liền cười lạnh trong lòng ,cho dù nàng không phê duyệt tấu chương ,cũng sẽ có biện pháp biết được việc lớn nhỏ trong triều .Nhiều năm tính toán ,mai phục cùng với hiểu biết của nàng ,chỉ cần nàng không giống kiếp trước , ngây ngốc đem tất cả cho tiểu hoàng đế mặc cho hắn sử dụng , trong triều nàng hoàn toàn có thể nắm trong bàn tay.

Huống hồ trí nhớ của kiếp trước vẫn còn , một chút chuyện đại sự đều ghi tạc trong đầu ,nàng vẫn còn có thể ứng phó .Về phần những việc nhỏ râu ria ,cũng không cần nàng ra tay.

Về phần đem tiểu hoàng đế nắm trong lòng bàn tay ,nàng không gấp ,nàng đã có một chủ ý ,chỉ cần đến thời điểm liền có thể bắt đầu thi hành , nàng phi thường chờ mong hiệu quả.

Còn cần tìm thời điểm về Liễu gia một chuyến ,hoặc mời phụ thân vào cung nói chuyện .Tuy rằng lần trước nàng đã tặng quà về nhà ,nhưng nói không chừng phụ thân không thể hiểu được ý tứ của nàng , có một số việc gặp mặt nói mới thỏa đáng.

Tính toán ,phân tích sự việc một lúc thì mama đã đi tới , Tần Thúc bưng thuốc đi ở phía sau.

" Thái Hậu nương nương , thuốc đã sắc xong ."

mama cùng Đào Hiệp cùng Liễu Thanh Dường luôn luôn thân cận ,nói lý ra đều kêu chủ tử , thời điểm có người ngoài mới kêu Thái Hậu nương nương. Bất quá Tần Thúc mới tiếp xúc qua , vẫn coi như người ngoài , mama nghĩ nhìn ánh mắt Liễu Thanh Đường liền thức thời lui xuống.

Tần Thúc đại khái cũng đoán được Thái Hậu nương nương định làm gì ,chỉ cần khi còn hai người ở chung một mình ,nàng liền nhất định có những hành động khiến thân thể hắn cứng ngắc .Hơn nữa biểu tình mỗi lần đều là lạnh nhạt như nhau .thật giống như chuyện nàng làm là chuyện hiển nhiên ,không có gì là không đúng , làm Tần Thúc vừa có chút chờ mong vui sướng lại có chút bất đắc dĩ bàng hoàng.

Mặc kệ trong lòng nghĩ như nào ,Tần Thúc vẫn duy trì che dấu nội tâm của mình đang dao động ,ngoài mặt trừ bỏ cung kính cái gì đều không nhìn ra.

Cứ đến thời điểm nhìn thấy Tần Thúc ,Liễu Thanh Đường luôn cảm thấy mình rất có tinh thần , nàng đem cảm giác này quy kết thành loại cảm giác an toàn ,bởi vì nàng biết Tần Thúc sẽ không phản bội nàng , cũng sẽ không cự tuyệt nàng ,nàng đối với hắn làm cái gì tất cả đều sẽ được bao dung.

" Tần Thúc , ai gia đau đầu."

Liễu Thanh Đường theo bản năng nói câu đó ,nghe giống như đang làm nũng , nàng từ sau khi mẫu thân qua đời ,cũng không cùng bất cứ ai làm nũng .khẽ ho nhẹ một tiếng che dấu Liễu Thanh Đường liền nói.

" Đến đây ,đỡ ai gia dậy."

Tần Thúc đặt chén thuốc xuống , trầm mặc tiến lên giúp nàng đem đệm sau lưng hoàn hảo ,rồi mới đỡ nàng ngồi dậy liền dịch dịch góc chăn , cùng Thái Hậu nương nương dựa vào như vậy thật gần , gần đến nỗi hắn có thể nghe thấy âm thanh nàng thở nhẹ bên tai ,hương thơm cách qua làn áo ngủ bằng gấm tỏa ra mê hoặc ,làm cho Tần Thúc cảm thấy hoảng hốt . Vì không muốn bị nhìn ra khác thường hắn chỉ có thể cắn nát môi mình , làm cho cảm giác đau thôi miên chính mình.

Cho dù là thế ,sau khi thối lui hắn vẫn thấy tay mình run nhè nhẹ .Bình tĩnh lại bản thân ,hắn cúi người bưng chén thuốc khom mình nói.

" Thái Hậu nương nương , thỉnh người dùng thuốc ."

Liễu Thanh Đường nhận lấy ,cau mày một ngụm uống hết , chỉ cảm thấy trong miệng một mảng đắng ngắt . Đợi trong chốc lát không thấy mama chuẩn bị mứt quả , Tần Thúc hiển nhiên cũng ý thức được , đang định nói gì đó . Liễu Thanh Đường chớp chớp mắt hướng hắn vẫy tay.

Lời nói trong miệng bị cái vẫy tay của Thái Hậu nương nương , nuốt trở lại ,Tần Thúc theo lời tiến lên chờ nghe phân phó.

Ai ngờ khi hắn tiến đến gần ,cánh tay tuyết trắng chợt vươn lên kéo cổ hắn xuống ,sau đó cánh môi mềm mại của nàng liền dán lên môi hắn.

[Edit Hoàn] LỜI TUYÊN NGÔN CỦA TRUNG KHUYỂN HOẠN QUANWhere stories live. Discover now