chap 26. lối đi của Trường

27 2 0
                                    

Linh ngồi lặng thinh. Nhìn chằm chằm vào gương. Nhìn đôi mắt thâm quầng mệt mỏi của mình.
Trời Đà Lạt cũng vào cuối thu rồi lượng mưa ngày càng ít hơn để đón mùa khô đến.

Vừa qua một mùa hè và mùa thu sôi động lại chuẩn bị đón khách du lịch ồ ạt cho những dịp nghỉ cuối năm, thời gian này công ty cũng đỡ việc hơn nên khi Linh xin nghỉ phép. Công ty liền cho cô nghỉ luôn để dự trù nhân viên vào mùa gặt sau đó.

Ba ngày nữa là Linh về.

Có lẽ là Linh quá yêu Đà Lạt, thẳng hoặc có gì đó trong lòng cô vẫn muốn trốn tránh.
Linh không muốn về lắm, vậy nên cô cứ ngồi đó thinh lặng nghĩ vu vơ.

Những câu nói và thái độ ghen hờn của Khánh khiến Linh bồn chồn bứt rứt, tình cảm của cô đã nhen lên từ lúc nào không hay nhưng để nói cho anh hiểu thì cô không thể. Để anh thông cảm hay anh chấp nhận lại càng không.
Bây giờ không sao nhưng ai biết một ngày mai sau đó anh lại không trách cứ cô.
Không được, như vậy cô sẽ không thể chịu đựng được .

Anh luôn nghĩ cô còn yêu Trường thậm chí bản thân cô cũng từng tin như vậy.

Thế nhưng tình cảm ấy bao lâu vẫn âm ỉ trong tim cô thì nay lại bị Trường ,đúng hơn là cách đáp trả của anh dội cho gáo nước lạnh hoàn toàn tàn lụi rồi.

Có chăng chỉ là chút buồn và tiếc nuối thôi. Hôn nhân của Trường đổ vỡ có lẽ đã từng là điều cô muốn khi trái tim cô nhuốm máu thù hận, cô cũng muốn khiến anh tan nát.

Rồi cô nhận ra rằng hôn nhân ấy sẽ luôn đổ vỡ không phải do cô mà do cái cách Trường đối xử với nó.
Còn nếu nghĩ rằng cô chờ hai người họ chia tay để đến với Trường thì sai rồi, hoàn toàn sai .
Cô đã đi rất xa cái tuổi hồng thơ ngây, tuổi coi tình yêu là tất cả.

Bây giờ sau bao sóng gió trôi qua, cô biết rằng tình yêu có thể là một phần quan trọng nhưng không phải tất cả. Hôn nhân còn cần một người đàn ông xứng đáng, biết lo lắng quan tâm, biết trân trọng tổ ấm của mình và những đứa con... chúng cần hơn một người chỉ để gọi là bố.

Nhìn Trường thì thấy rõ ràng anh bỏ lỡ mọi thứ trong đời mình, trốn tránh mọi trách nhiệm bản thân, chỉ để chạy theo thứ phù du mà anh coi là tình yêu.
Kỳ thực anh có hiểu nó không.

Một lần anh đá cô khỏi đời.
một lần anh làm cô tổn thương.
một lần anh hắt hủi vợ mình.
một lần anh để con bơ vơ

Vậy đã hết chưa. Từ giờ đã hết chưa.
Ai biết người như thế rồi sẽ thế nào, lấy gì đảm bảo chứ... Thật đáng khinh mà .

Còn cô lẽ nào cô mù mắt mà lao vào.  Không, không dù là tình là nghĩa hay khỉ gió gì thì cũng không.

Xoay chiếc điện thoại trong tay Linh rất muốn nhắn cho Khánh vài dòng nói sẽ về quê. Xong lại thấy mình vô duyên quá nên thôi. Dù sao cũng về có vài ngày anh bơ cô thế này có lẽ khi vào rồi anh cũng không biết đấy.
Kệ đi, lần này trở về vừa là cho bản thân một khoảng không gian riêng để suy nghĩ. Cho Trường hiểu rõ quyết định của cô và hơn hết là muốn nói với mẹ một câu xin lỗi.

Nguyên một ngày lang thang chợ Đà Lạt Linh kiếm những món đặc sản ở đây để làm quà về quê.
Cả không gian lầu một rộng mênh mông bày bán đủ các loại từ trà atisô, rượu vang, cao lá, mứt hoa quả vô cùng phong phú, vô cùng hấp dẫn. Cô lựa một ít mứt nha đam, hồng giòn, dâu tây, hoa hồng, cao atisô và vài ký cà phê ngon đóng thành gói lớn nhờ bác xe ôm chở về nhà con mình lang thang tiếp.

BUÔNG TAY! MỘT NGẤN LỆ DÀI. FULLWhere stories live. Discover now