Smile Dog. jpg Origin

2.7K 126 55
                                    

Tên tôi là Robert Howard, tôi lớn lên tại một ngôi nhà nhỏ có vẻ khá thô sơ, nó nằm ở giữa biên giới của hai vùng PA và NJ. Chúng tôi không trồng cây mà thay vào đó là nuôi động vật. Tôi yêu động vật lắm. Tôi có một gia đình hạnh phúc chỉ có tôi, bố và mẹ. Chẳng có nhiều hàng xóm ở xung quanh nhà chúng tôi, chắc phải tầm năm cây thì mới có nên cảm giác ở đây khá là dễ chịu và cũng có đôi chút cô đơn. 

Làm con một ở nhà cũng đâu tệ mấy nhưng cái việc phải tự học ở nhà mà cộng với điều trên khiến tôi trở thành một người không hòa đồng cho lắm. Ngoài bố mẹ tôi ra thì hiếm khi tôi tiếp xúc với người khác. Tôi thực sự hối hận vì cái thói xấu này. Tôi hối tiếc rất nhiều. Càng ngày tôi càng chìm sâu vào trầm cảm, thỉnh thoảng tôi lén rạch tay mình, suy tính chuyện tự tử, cảm thấy mình vô dụng rồi lại vượt qua ý nghĩ đó và tôi lại tiếp tục vòng lặp luẩn quẩn này. Lặp lại điều này chẳng khác gì tra tấn. Và hơn hết nó là vô tận. 

Tôi có quá nhiều thứ để suy nghĩ rồi tôi còn làm quá những thứ tôi cố quên đi nữa. Ba mẹ tôi liền nhận ra chứng rối loạn nhân cách này và họ cảm thấy buồn thay cho tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy khá là kì quặc. Có vẻ tôi mong muốn có được sự quan tâm mà không để ý điều đó được thể hiện rõ ràng như thế nào. Tôi chỉ cần được để ý thôi.

Một hôm, tôi thức dậy và uể oải mò xuống bếp. Bố và mẹ đang thì thầm ở đó. 

Có chuyện gì vậy? Tại họ lại thì thầm? Họ định gửi mình đi á? Vậy nghĩa là họ không tin mình à?Mình tưởng họ yêu mình? Lỡ mình chết đói thì sao? Liệu họ có quan tâm chứ? Nếu mình khóc họ có còn yêu mình không? Thế éo nào mình lại được sinh ra vậy? Đây là một ví dụ nhỏ về tính đa nghi của tôi. Luôn luôn làm quá mọi thứ. Bỗng họ đồng loạt nhìn về phía tôi và mỉm cười. Một cái hộp có lỗ được đẩy tới chỗ tôi. Trông họ khá là phấn khởi và vui mừng. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ như vậy cả. 

Lần đầu tiên, hạnh phúc cũng tìm đến với tôi. Tôi không thể ngưng cười ngượng bởi sự ngọt ngào của tình huống này được. Tôi mở cái hộp ra và nhìn vào bên trong. Tim tôi như ngưng đập. Đôi mắt tò mò của chú cún chạm vào mắt tôi, nó không phải là loại cún bình thường. Đó là loại tôi thích nhất,  Husky. Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu tuôn rơi. Những giọt nước mắt của hạnh phúc. Tôi thật ngu ngốc làm sao khi đã cho rằng bố mẹ sẽ gửi mình đi chứ. Họ thậm chí còn cho tôi một chú Husky luôn ấy chứ! Hoàn toàn ngược lại so với ban đầu. Tôi cảm ơn bố mẹ mình rất rất nhiều lần rồi chạy tới làm quen với anh bạn nhỏ. 

Tôi đặt tên cho nó là Damian vì đó là cái tên tôi luôn ưu thích. Nó có một hàng lông mày  hơi cau có, đặc trưng của Husky. Mũi nó đen huyền đi đôi với bộ lông xanh xám là lạ. Miệng nó lớn lắm, tai thì lúc nào cũng vểnh lên còn mắt cứ mở chằm chằm.

Cái đôi mắt rợn người đó. Cũng chẳng bao lâu sau , tôi nhận ra đây là một chú chó dị hợm. Nó có một ánh nhìn rùng người và dường như không hề chớp khi nó nhìn một ai đó. Nó chỉ ngắm nhìn. Damian rất khác biệt. Tôi biết chúng tôi sẽ quen với nhau sớm thôi. Nó hay vào phòng tôi ngủ nhưng không bao giờ nó lên giường ngủ cùng tôi cả. Nó luôn đứng gần cửa sổ và nhìn xa xăm ra ngoài đó một cách kì dị. Chúng tôi như có một mối quan hệ ấy. Không phải theo nhiều hướng vì nó là một chú chó còn tôi là một con người mà là theo hướng hành động giống nhau thôi. (ngưng nghĩ bậy ._.)

Creepypasta's PastNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ