Chương 61: Khiêu khích (4)

1.8K 49 12
                                    

Xét về địa vị, Huyên biết mình vẫn dưới Hạ Diệp Dương một bậc. Nàng giữ đúng lễ nghĩa, từ tốn cúi chào Hạ Diệp Dương rồi mới nhìn tới kẻ vừa rủa mình chết trôi kia. Hai chân của Lạc Hòa mềm nhũn, cả cơ thể cũng theo đó mà quỳ sụp xuống trước mặt Huyên.

Huyên ngó lơ nàng ta và nói với Hạ Diệp Dương:

"Hạ chiêu dung, cung nữ của chiêu dung bị sao vậy? Đang yên đang lành lại quỳ trước mặt thần thiếp làm gì? Chiêu dung mau bảo nàng ta đứng lên đi!"

Hạ Diệp Dương không đáp. Chức vị chiêu dung này của nàng ta chỉ là danh hão. Nếu công khai đối đầu với Nguyễn sung nghi, kẻ thua thiệt sẽ là nàng ta. Lạc Hòa thấy chủ nhân không có ý bênh vực thì càng sợ hãi hơn. Nàng ta níu lấy áo Huyên và khóc loạn cả lên.

"Con biết sai rồi. Con có mắt như mù nên mới ăn nói linh tinh. Cầu xin sung nghi độ lượng bỏ qua cho con, lần sau con có chết cũng không dám bất kính với sung nghi nữa."

"Mắt mù thì liên quan gì đến việc ăn nói linh tinh?"

Hạ Diệp Dương mím môi nhìn Huyên. Nàng cười nhẹ nhàng:

"Ngươi chỉ nói thay tâm tình của vạn người trong thiên hạ, ta sao nỡ trách ngươi chứ!"

Vẻ mặt của Lạc Hòa càng tái nhợt hơn.

Thực ra trong lòng Huyên đang nghĩ đến một chuyện khác. Tàng thư các tuy kín đáo nhưng vẫn là nơi mọi người được phép lui tới. Nếu chủ tớ Hạ Diệp Dương muốn nói xấu người thì sao không ở trong cung của mình mà nói, lại cứ phải chạy đến đây để rồi bị bắt gặp? Hơn nữa, Hạ Diệp Dương tuy ác khẩu nhưng thực ra rỗng tuếch. Nàng ta có mấy lá gan mà dám đi gây chuyện lúc này?

Hạ Diệp Dương đi theo Lê Tuyên Kiều, mà Huyên thì không bao giờ tin Lê Tuyên Kiều đủ rộng lượng để quên đi những chuyện trong quá khứ. Nhưng Lê Tuyên Kiều chọc giận Huyên thì có lợi gì? Hay nàng ta muốn công kích Huyên để nàng buộc phải nói ra thân phận thực sự của mình?

Huyên uể oải ngáp một cái. Thân phận thực sự của mình, dĩ nhiên nàng không quên, nhưng nàng càng không cần Lê Tuyên Kiều phải nhọc công nhắc nhở như thế!

"Việc thần thiếp là con gái nhà họ Nguyễn đã được bệ hạ thừa nhận. Cung nữ của chiêu dung nghị luận về thân phận của thần thiếp, phải chăng cũng nghi ngờ thánh ý của bệ hạ?"

Hạ Diệp Dương tức đến sượng mặt. Nàng ta cứ nhìn Huyên chằm chằm, khóe môi anh đào khẽ nhấc lên, giọng cầu tình pha chút giễu cợt:

"Người có thân phận cao quý như sung nghi cần gì phải đi so đo với một cung nhân thấp kém chứ?"

Hạ Diệp Dương là người rất biết cách đùa giỡn với sự tức giận của bản thân. Dù là khi hạ giọng cầu xin hay khi lớn tiếng khiêu khích, nàng ta cũng không bao giờ để cơn giận khiến mình trở nên xấu xí đi như Phùng Diệm Quỳnh, cũng không nhẫn nhịn cười nói như Lê Tuyên Kiều, Trịnh Minh Nguyệt. Nàng ta sẽ trút giận theo một cách rất riêng, vừa đáng ghét lại vừa thẳng thắn, giống như có khí phách cao ngạo tồn tại trong một tâm hồn tiểu nhân vậy.

"Hậu cung trước giờ không dung chứa những kẻ lộng ngôn." Thêm một giọng nói nữa vang lên. Lâm Vũ Linh từ ngoài cửa bước vào. Tàng Thư các gần cung Thanh Trúc viện, mà Lâm Vũ Linh thì chưa bao giờ bỏ qua bất cứ chuyện nào liên quan đến Huyên. "Lạc Hòa phạm lỗi phải bị trừng phạt. Cúi xin chiêu dung công tư phân minh, đừng vì thiên vị một cung nữ mà khiến mọi người chê cười."

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] - Phần 2Where stories live. Discover now