Chương 71: Liên hoàn kế (1)

37 4 0
                                    


Lâm Vũ Linh cũng đang mang thai nên cực kì nhạy cảm với những triệu chứng thai nghén. Đối với biểu hiện "ốm nghén" ngày hôm ấy, Huyên không thừa nhận nhưng Lâm Vũ Linh lại tin. Khi đã gieo cho Lâm Vũ Linh một niềm tin đủ mạnh, kẻ đó lại dùng chuyện rắn rết để chia tách hai người bọn họ. Phương thức tự vệ của Lâm Vũ Linh vô tình hóa thành tự cách li. Nàng ta không biết tin tức từ cung Vĩnh Ninh, vẫn sẽ ngộ nhận rằng Nguyễn sung nghi mang thai nên mới bị người ta thả rắn hãm hại. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Khi mọi chuyện có vẻ đã lắng xuống, kẻ đó mới tung ra đòn chí tử. Một bức thư nặc danh là quá đủ để dẫn dụ Lâm Vũ Linh. Nàng ta vội vã tìm đến ngự hoa viên mà không biết rằng ở đó có một cạm bẫy đã được giăng sẵn. Trà nóng dâng lên, chỉ cần Phạm Thị Ngọc Chân rụt tay về phía Huyên, tạo ra một cảnh mưu hại mập mờ trắng đen, người đang sốt sắng như Lâm Vũ Linh chắc chắn sẽ nhoài người ra theo phản xạ mà quên mất rằng mình đang đứng ở nơi chênh vênh như thế nào.

Kế đạt thành!

...

Vĩnh Lạc quận chúa khoan khoái ngả mình sau một ngày dài chờ đợi. Tạo ra triệu chứng có thai giả, dùng bầy rắn nhiễu loạn nhân tâm, xoay chuyển nỗi sợ hãi của con người, lợi dụng tâm lí và phản xạ của người ta để dẫn dụ họ hành động theo ý mình. Lúc nghĩ ra liên hoàn kế độc địa này, nàng ta cũng không dám chắc nó sẽ thành công, không ngờ người đó thực hiện còn xuất sắc hơn cả nàng ta kì vọng.

Ngày ấy, Lưu Tích Nguyên chỉ nói rằng muốn mạng của một đứa trẻ trong hoàng cung, nhưng hắn lại không nói phải ra tay với một đứa trẻ đã chào đời!

...

Đó là một buổi chiều u ám và tưởng như không thể khép lại. Rất đông thái y được gọi đến Thanh Trúc viện. Mùi máu tanh gây gây, lờm lợm. Thi thoảng từ bên trong căn phòng được che mành kín bưng lại vang lên tiếng người thổn thức mỏng như sợi chỉ, tuy yếu ớt mà đủ sức cắt đứt chút bình yên còn rơi rớt lại trong ráng chiều.

Các thái y đều nói rằng đứa con trong bụng Lâm tài nhân không giữ được nữa rồi.

Tư Thành đón nhận tin dữ với một vẻ mặt rất khó để định nghĩa. Tuy Lâm Vũ Linh không phải là phi tử mà ngài thương yêu nhưng dẫu sao, sinh linh vô tội vừa mất đi cũng là một mầm sống. Năm đầu ngón tay của Tư Thành dần siết chặt chiếc chén ngọc, và trong con ngươi của ngài, một vệt máu đỏ đang dần hằn lên. Mọi người vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên. Huyên nhìn về phía Từ Trọng Sinh nhưng đổi lại, nàng chỉ nhận được một cái lắc đầu đầy ái ngại. Nguyễn sung nghi đã quá kì vọng ở y rồi. Bậc thềm cao như thế, Lâm tài nhân lại ngã sấp bụng... Từ Trọng Sinh thực sự không có năng lực cải tử hoàn sinh!

Tiếng thổn thức bên trong yếu dần rồi tắt hẳn.

Viên thái y cuối cùng bê ra một bọc vải nhơm nhớp máu. Một vài người bắt đầu khóc nức lên, không rõ vì thương tâm hay vì sợ hãi. Tư Thành dặn dò người dưới làm lễ cầu siêu cẩn thận rồi mới vén mành trúc bước vào. Huyên lập tức bước theo. Mấy người còn lại tần ngần nhìn nhau rồi cũng miễn cưỡng vào theo.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] - Phần 2Where stories live. Discover now