Chương 77: Mượn dao giết người (2)

40 3 0
                                    


Lê Tuyên Kiều nghe rõ tiếng hét thất thanh vọng lại từ Liên đài. Đợi cảnh tương tàn kết thúc rồi xuất đầu lộ diện mới là tác phong của nàng ta. Nhưng khi đến Liên đài, nàng ta lại hoảng hốt thực sự.

Bởi kẻ bị thương không phải Huyên, mà là Hạ Diệp Dương!

Thanh Ngọc đã bố trí cho Trịnh Minh Nguyệt đi tìm Huyên, nhưng nàng ta không biết cô nàng Hạ Diệp Dương cũng có mặt ở đó, và càng không thể ngờ bên cạnh Huyên có cung nữ dám kéo phi tần khác đến thế mạng cho chủ nhân của mình.

Đó là lần đầu tiên Lê Tuyên Kiều thấm thía lời người xưa dạy "người tính không bằng trời tính". Nhìn Huyên và Lâm Vũ Linh bình an vô sự còn Hạ Diệp Dương thì bị chém một nhát, Lê Tuyên Kiều gần như bốc hỏa. Nàng ta bực tức ra lệnh cho thị vệ bắt người. Đám thị vệ vội vàng vây quanh Trịnh Minh Nguyệt, nhưng vì nàng ta đang cầm dao khua loạn tứ tung nên không ai dám tùy tiện xông đến.

Đứng giữa vòng vây bảo vệ, Lê Tuyên Kiều quát bảo Trịnh Minh Nguyệt buông dao chịu trói. Nhưng Trịnh Minh Nguyệt càng phản kháng mạnh trước Lê Tuyên Kiều hơn. Nàng ta vung dao chém một tên thị vệ rồi chỉ thẳng vào mặt Lê Tuyên Kiều:

"Ngươi đừng ở đó mà giả nhân giả nghĩa nữa! Các ngươi giết cả nhà ta rồi, ta còn được sống yên ổn nữa sao?"

Thanh Ngọc đã nói cho Trịnh Minh Nguyệt biết chuyện nhà họ Trịnh bị tội.

"Ngày hôm nay, ta có chết thì cũng phải kéo theo các ngươi cùng chết!"

Trịnh Minh Nguyệt rít lên rồi điên cuồng lao tới.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Huyên đã trông thấy Thanh Ngọc sờ tới cây trâm mà nàng ta vẫn cài trên tóc xuống.

"Dừng lại! Không được giết Trịnh Minh Nguyệt!"

Huyên vội hét lên. Nhưng trong lúc lộn xộn, không rõ ai đã đẩy Trịnh Minh Nguyệt ngã nhào về phía Thanh Ngọc. Thậm chí, Trịnh Minh Nguyệt còn không kịp nhìn Thái Thanh Ngọc một lần cuối.

Đối với tất cả những người đang có mặt ở Liên đài, tư thế chết đứng của Trịnh Minh Nguyệt thực sự rất ám ảnh. Huyên là người duy nhất còn vững tâm. Nàng vòng qua thi thể của Trịnh Minh Nguyệt và tiến đến trước mặt Thanh Ngọc.

"Không nghe thấy tôi nói gì sao?"

Trịnh Minh Nguyệt không thể tùy tiện chạy ra đây. Nếu nàng ta còn sống, nàng sẽ có cách lật ra kẻ đang lộng quyền trong cung.

"Sung nghi thứ tội. Vừa nãy con chỉ định cầm trâm tự vệ, không ngờ Trịnh thứ nhân lại lao mình vào, con... con tránh không kịp?"

Trịnh Minh Nguyệt lao vào trâm nhọn của Thanh Ngọc? Đùa cũng thật khéo!

Lê Tuyên Kiều bực tức vì kế hoạch mượn dao giết người thất bại. Nàng ta dùng thân phận chiêu nghi ép xuống, nói rằng việc xử trí Thanh Ngọc phải do mình quyết định, đồng thời mượn việc Hạ Diệp Dương bị thương để nhanh chóng giải tán mọi người.

Huyên cười với Lê Tuyên Kiều, nhưng mắt nàng thì không hề cười:

"Thanh Ngọc nóng lòng bảo vệ mọi người, điều này thì có thể thông cảm, nhưng mong chiêu nghi đừng quên, một mình Trịnh thứ nhân không thể bẻ gãy khóa cửa, vượt qua mặt thị vệ để xuất hiện giữa Liên đài đâu."

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] - Phần 2Where stories live. Discover now