Chương 62: Bí mật của Quách Liễu (2)

69 5 0
                                    

"Lệnh bà ơi, oan cho con quá! Con không làm việc này. Con không biết gì cả đâu, lệnh bà..."

Khăn và nước là do Nguyệt Hằng mang tới. Nhưng nàng ta là một cô bé đơn giản, đôi khi còn vì không hiểu chuyện mà làm mất lòng người. Quan trọng hơn, nàng ta không có lí do để phản bội nàng.

"Tôi biết chuyện này không liên quan đến cô. Đứng lên đi!"

Thấy Nguyễn sung nghi không có ý trách mình, Nguyệt Hằng gạt nước mắt đứng dậy. Huyên lấy một chiếc khăn khác giống y hệt, vảy mực tàu lên đó rồi trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, nàng đưa chiếc khăn cho Lý Quý:

"Đem chiếc khăn này trả lại cho Thanh Phục khu, nói là trong lúc sơ ý đã làm bẩn, tôi chưa hề dùng tới nó. Báo với cả nội thị để họ đổi cho khăn mới nữa. Làm thế nào cố tình gióng trống khua chiêng một chút!"

Lý Quý lơ ngơ nhìn chiếc khăn trong tay rồi cuối cùng cũng hiểu ra dụng ý của Huyên. Hắn dập đầu ba cái rồi lập tức lao ra ngoài.

Thủ đoạn chỉ có tác dụng khi sử dụng lần đầu. Khăn bị trả lại, kẻ giở trò dù có tiếc rẻ đến đâu cũng không dám mạo hiểm thử lại lần thứ hai. Hắn cũng không dám để chiếc khăn có gài sẵn kim loại rơi vào tay người khác, bởi thế, thủ tiêu nó là sự lựa chọn duy nhất. Lý Quý gióng trống khua chiêng đem trả khăn, kẻ kia nhất định sẽ tìm cơ hội lấy lại khăn để thủ tiêu.

Đó chính là điều Huyên muốn.

"Lý Quý, anh chắc chắn nhìn thấy cung nữ tên Cẩm đem vứt chiếc khăn ấy chứ?"

Lý Quý cuống quýt vâng dạ. Sau khi đem trả khăn cho Thanh Phục khu, hắn đã lén ở lại để theo dõi và phát hiện người âm thầm trộm chiếc khăn vấy mực, lấy đá bọc lại và vứt nó xuống đáy hồ.

Cẩm, cung nữ từng đi theo hầu hạ Quách Liễu. Sau khi chủ nhân bị phế, nàng ta cũng bị đưa Thanh Phục khu chịu tội.

Huyên lặng nhìn hoa tàn phất phơ trước mặt. Giữa nàng và Quách Liễu chưa từng có mâu thuẫn trực tiếp. Thời còn Phùng Diệm Quỳnh, Quách Liễu tuy hay châm chọc nàng thật đó, nhưng sự châm chọc đó chẳng qua chỉ là tát nước theo mưa. Khi Phùng Diệm Quỳnh thất thế, Huyên cũng không mượn gió bẻ măng mà chèn ép Quách Liễu. Bởi vậy, nếu Quách Liễu muốn trả đũa thì nàng ta cũng nên tìm Lê Tuyên Kiều, kẻ đã tống nàng ta vào lãnh cung mới phải, hà cớ gì mà lại nhọc công hãm hại một kẻ chẳng liên quan đến mình?

Có đáng không?

Câu trả lời là... không đáng!

Nắng chưa đứng bóng, người ta trộm thấy Nguyễn sung nghi dẫn theo cung nữ Nguyệt Hằng rời khỏi cung Vĩnh Ninh. Nơi nàng tìm tới chính là lãnh cung.

...

Đã gần một năm Huyên không trở lại nơi lạnh lẽo này. Sau chuyện hỗn loạn dạo trước, thị vệ canh gác lãnh cung nghiêm ngặt hơn, Quách Liễu bị giam trong đó càng khổ sở hơn gấp bội.

Một người phụ nữ gầy gò được thị vệ dẫn ra. Áo quần nàng ta chỗ lành chỗ rách, tóc tai lâu ngày không chải rối bù lên. Nàng ta rụt rè nhìn khách đến thăm, vẻ đanh đá chua ngoa thường ngày cũng mất dần theo những năm tháng biệt giam đằng đẵng.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] - Phần 2Where stories live. Discover now