Chương 73: Thi thể dưới hồ nước (2)

42 5 0
                                    

Chuyện xảy ra với Lâm Vũ Linh thoạt nhìn rất giống một vụ tai nạn, nhưng người ta đã sống trong hậu cung đủ lâu để hiểu rằng ở nơi này, không có gì là chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Diệp Dương vẫn dai như đỉa:

"Ta thì thấy sung nghi nên làm rõ việc vì sao cung nữ của cô lại biến mất khỏi hình lao thì tốt hơn..."

Huyên phớt lờ Hạ Diệp Dương và dâng lên cho Tư Thành một tờ giấy được gấp làm bốn. Ngài mở ra, chỉ thấy bên trong vẻn vẹn mấy chữ:

Nguyễn sung nghi sắp gặp họa.

Lâm Vũ Linh sẽ không vô duyên vô cớ chạy đi tìm Huyên để rồi gặp nạn. Lời lẽ ám muội trong thư khiến ai đọc cũng thấy lạnh sống lưng. Chúng phi cũng thử truyền tay nhau bức thư để nhận diện nét chữ, thế nhưng nét chữ viết rất láu, rõ ràng là cố ý để người ta không điều tra được. Nguyễn Nhã Liên là người trầm ngâm đọc bức thư ấy lâu nhất. Cứ tưởng nàng ta đã phát hiện ra điều gì đó nhưng cuối cùng, cũng như bao người khác, nàng ta lắc đầu rồi trả lại cho Đặng Phúc.

Vì nóng lòng nên Phạm Thị Ngọc Chân bạo gan đưa ra ý kiến kiểm tra nét chữ của từng người trong cung. Ý kiến này không tệ, nhưng Tư Thành vẫn lắc đầu. Ngài biết Huyên sẽ có cách khác nhanh hơn.

"Sung nghi cho rằng có kẻ cố tình dàn xếp một cái bẫy để khiến Lâm tài nhân sẩy chân trượt ngã?" Lê Tuyên Kiều bắt đầu thể hiện năng khiếu dẫn chuyện thiên bẩm. "Cứ cho là sung nghi thực sự gặp nguy hiểm như lời trong thư thì cũng đâu chắc Lâm tài nhân sẽ hành động như vậy? Người đang mang thai phải biết bảo vệ mình trước nhất chứ!"

Chưa bao giờ Huyên thấy Lê Tuyên Kiều đáng yêu như thế!

"Đúng là sự an nguy của thần thiếp không đáng để Lâm tài nhân bận lòng, nhưng nếu lúc đó, Lâm tài nhân cũng lo lắng cho huyết mạch của hoàng thất thì lại là chuyện khác."

Nguyễn sung nghi vừa dứt lời, một người liền tách khỏi đám đông và tiến đến trước mặt Tư Thành. Đối với những phi tần đang có mặt ở đây thì Từ Trọng Sinh chỉ là một thái y mờ nhạt, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy y, chẳng hiểu sao hoàng thượng liền nở nụ cười nửa miệng. Từ Trọng Sinh cung kính hành lễ rồi bẩm tấu lại chuyện có kẻ giở trò trong đồ ăn của cung Vĩnh Ninh.

"Huyết mạch của hoàng thất không phải chuyện đùa. Vì vẫn bán tín bán nghi nên thần thiếp đã nhờ Từ thái y thăm khám lại, hóa ra đúng như thần thiếp nghĩ. Nếu lúc ấy thần thiếp dại dột bẩm báo tin vui với bệ hạ thì e rằng đã phải gánh tội rồi."

Huyên vừa nói vừa cúi đầu thật sâu. Tư Thành chợt cảm thấy lòng mình như vừa mất mát thứ gì đó. Dạo ấy nàng thường nôn khan trước mặt ngài, vậy mà ngài không nhận ra, nàng lén cho triệu Từ Trọng Sinh, ngài lại nghĩ nàng có chuyện muốn giấu.

"Vì sao không nói chuyện này với trẫm?"

"Chuyện đã qua rồi, thần thiếp không muốn nhắc lại nữa." Huyên lựa lời đáp. "Bệ hạ đã bận trăm công nghìn việc, thần thiếp không muốn bệ hạ thêm bận lòng vì những chuyện vặt vãnh này."

Chúng phi thấy hoàng thượng lại dịu dàng với Nguyễn sung nghi, có kẻ nén tiếng thở dài.

Thật ra có nhiều hơn một lí do để Huyên che giấu chuyện này, nhưng nàng lựa chọn nói ra lí do mà mọi người muốn nghe nhất. Đợi cho tiếng bàn tán sau lưng dịu bớt, Huyên mới tiếp tục câu chuyện của mình, rằng trước đó nàng đã vô tình để lộ triệu chứng "thai nghén" trước mặt Lâm Vũ Linh, rồi chuyện bầy rắn trong cung Vĩnh Ninh, từ đó từng bước, từng bước sa chân vào cạm bẫy của kẻ thù.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] - Phần 2Where stories live. Discover now