Phiên ngoại 1: Ghen?

4.6K 115 12
                                    

Đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Cảng Sinh, mời hắn đi xem một buổi biểu diễn Thái Cực. Nói lại cũng kỳ quái, chẳng qua là sáng sớm luyện công thì gặp được một cụ già cũng yêu thích Thái Cực, cư nhiên là người đứng đầu tập đoàn điện tử Tô Thần. Nghĩ lại Thẩm Trác Hi gần đây hình như bề bộn công việc, hẳn là không rảnh tới nấu cơm cho hắn, An Dật sảng khoái đồng ý.

Lại nói tiếp, An Dật kỳ thật rất có duyên với người già (đại thúc là 1 ví dụ =))), thái độ ôn hòa hữu lễ, lại cẩn thận lắng nghe các cụ già tán gẫu, hơn nữa sở thích cũng hoàn toàn không giống một người tuổi còn trẻ, thích chậm rãi đánh Thái Cực, thích tinh tế phẩm trà, thích chiến tranh không thuốc súng trên bàn cờ, những loại như thế, đặc biệt khiến người có tuổi yêu thích, cảm thấy thằng bé này vừa hiểu chuyện vừa nhu thuận.

Cùng Tô Cảng Sinh xem xong buổi diễn, nghe nói người biểu diễn vốn là nội môn đệ tử Võ Đang, lại bị ông hăng trí bừng bừng kéo đi giao thủ với người biểu diễn. An Dật bất đắc dĩ thở dài, tư thế đẩy tay của Thái Cực, kiểu giao lưu chỉ giáo hữu hảo, cũng dùng Thái Cực đẩy tay, rất nhiều người ngoài đều cho rằng đẩy tay chính là không ngừng xoay tay quay vòng, kỳ thật không phải, đẩy tay vốn là một loại phương thức kiểm nghiệm xem Thái Cực Quyền có chuẩn xác hay không.

Vì là Tô Cảng Sinh đề xuất chỉ giáo, An Dật tự nhiên xuất ra chiêu thức mở đầu, đối phương cũng rất nghiêm túc với chiêu này, không một chút ý xem thường người yêu thích nghiệp dư, tay vừa hợp, đối phương đã biết gặp phải người trong nghề rồi, so thêm một chiêu, thấy An Dật bất luận chiêu thức gì cũng có thể không nao núng hóa giải lực của đối phương, bộ dáng mảy may không cố sức.

Nương theo lực của An Dật, nhảy ra khỏi vòng tròn, "Thụ giáo". Sau khi làm một thủ lễ nhà võ với một người ngang hàng liền không chịu xuất thủ nữa.

An Dật cười khổ sờ sờ mũi, Tô Cảng Sinh bên cạnh gấp đến độ như một đứa bé gọi oa oa, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi bọn họ đẩy qua đẩy lại mấy cái trong đó có huyền cơ ảo diệu gì, hỏi người biểu diễn lại không chịu giải thích, ngó An Dật lại là dáng vẻ ôn hòa.

Mãi cho tới trên bàn ăn, Tô Cảng Sinh bộ dáng thở phì phì, An Dật chỉ đành phải cười cười, Tô Cảng Sinh đột nhiên thần sắc thay đổi, "Cháu biết Thẩm Trác Hi chứ?"

An Dật sửng sốt, không biết Tô lão gia tử sao đột nhiên lại nhắc tới Trác Hi, nhưng cũng không có ý giấu diếm, gật đầu, "Cháu từng có một thời gian đầu tư giúp anh ta".

"Vâng, anh ta thế nào?"

An Dật tự hỏi một chút, "Sự nghiệp thành công, ổn trọng thành thục, một người không tệ". Ân, ngoài ra kiêm nấu ăn ngon, làm việc nhà cũng rất giỏi, từ bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra, đương nhiên trên giường cũng có một phen phong tình khác, An Dật khoái trá trong lòng thêm câu bình luận sau.

"Ừm, xem ra ánh mắt con bé cũng được đấy". Tô Cảng Sinh cười ha hả nói.

"Cô Tô Doanh?" Tô lão gia tử có một cháu gái bảo bối như vậy, An Dật hỏi.

"Còn có thể là ai, không biết sao lại coi trọng Thẩm Trác Hi, ai, kỳ thật ta càng vừa ý cháu a, thế nào? Không thì ta lần sau giới thiệu cho hai người quen biết, cháu gái ta chính là một đại mỹ nhân nga". Tô Cảng Sinh già mà không kính cười. (hừ, già mà không nên nết thì có >"<)

ĐẠI THÚC ĐÍCH HẠNH PHÚC NHÂN THÊ SINH HOẠTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ