Monster

404 56 18
                                    

 Sàn gỗ đột ngột truyền đến dư chấn nhè nhẹ, càng về sau mức độ rung chuyển càng mạnh giống hệt dấu hiệu cơn động đất sắp sửa quét qua khu vực Dunk Phuwin đang đứng, cậu vội vàng nắm mép bàn ổn định cơ thể, ánh mắt hoang mang quay đầu liếc em. Không phải chứ? Hai người xui xẻo tới độ này luôn hả, vừa ngồi nghỉ chưa ấm mông mà đã phải chuẩn bị lên bàn thờ ngắm đít gà ư?

 "Dunk...Mày xem bên ngoài..."

 Phuwin hơi dựa hờ bên mép cửa sổ run giọng thông báo, dự cảm chẳng lành trong cậu trỗi dậy dồn dập hệt lốc xoáy cuốn tan mọi ưu tư suy nghĩ, cậu cảm nhận rõ ràng tia sợ hãi xen lẫn chút bất lực từ âm điệu của em, thứ có khả năng doạ em xanh mặt không dám hô hấp mạnh khẳng định cấp độ khủng bố khỏi cần bàn cãi. Vốn dĩ em là người gan dạ nhất cậu từng quen biết, thuộc kiểu hình đi rạp coi phim kinh dị nhưng ngủ ngon lành hết nửa tập phim, phản ứng không lạc quan kia giúp cậu chắc chắn "thứ" ở ngoài không dễ đối phó tẹo nào.

 "Mày đừng ấp úng như gà mắc họng nữa, người hay thú biến dị?"

 "..." Em nín thinh bặm môi đăm chiêu, dùng tay làm dấu đóng vai quý ông mặc vest lịch lãm ngỏ lời mời mỹ nam ghé thăm nhà hàng sang trọng "Tự chiêm ngưỡng tự cảm nhận."

 "Đậu má..."

 Dunk rốt cuộc kiềm chế không nổi bật thốt câu chửi, tò mò hại chết mèo, đáng lí cậu không nên nghe lời em tìm ngược chạy qua cửa ngắm nghía quái vật. Tận mắt trông thấy nó cậu mới hiểu vì sao em ngập ngừng bày điệu bộ một câu khó diễn tả hết chuyện. Đống to lớn vặn vẹo thân hình từng bước chuyển động chấn mặt đất rung ầm ầm bụi bay mù mịt không phải động vật, cũng không phải người, nó là tổ hợp hàng trăm, thậm chí hàng nghìn cái đầu lâu dính chùm dị hợm, trông không khác gì nấm mồ mai táng cỡ đại bận rộn tìm địa phương phong thuỷ chuyển huyệt, đối diện một loạt hốc mắt đen ngòm trống rỗng vô hồn dễ dàng khơi dậy cảm giác rợn gáy sởn gai ốc.

 Dunk không mắc hội chứng sợ lỗ, nhưng cậu nghĩ mình sắp phát bệnh được luôn rồi. Khung cảnh quỷ dị tràn ngập nguy hiểm hại chân cậu tê cứng, lồng ngực phập phồng biên độ chậm rãi, hô hấp nhẹ bẫng lo lắng quái vật bắt trúng hơi thở khác lạ sẽ nổi điên mở cuộc thảm sát diện rộng. Địa hình xung quanh đồng không mông quạnh, căn phòng làm việc của giáo sư Alan trở thành vật che chắn duy nhất giúp cả hai ẩn náu hiện tại.

 Tuy nhiên nội cái kích thước to tổ bố đó cán qua thì cậu và em đều ngỏm củ tỏi cái một, lời tâm thư trăn trối viết chưa xong hồn đã bay đến cầu Nại Hà xếp hàng uống canh Mạnh Bà rồi. Mùi hôi thối công phá khứu giác bức Phuwin lợm họng khó chịu, dạ dày đẩy ngược dịch chua loét kháng nghị. Em choáng váng đầu óc ngồi sụp xuống bịt chặt mũi, dùng giọng điệu nghèn nghẹn giao tiếp bàn bạc kế hoạch.

 "Trốn trong phòng không ổn, chúng ta dễ thủ, nó dễ công. Xông ra ngoài càng nhanh chết, không có vật che chắn, tháo chạy khác nào dâng mỡ lên miệng mèo chờ nó truy đuổi xơi tái..."

 "Tạm thời nó chưa phát hiện hai đứa mình." Cậu lén rướn thân trên quan sát vài ba giây, nhanh chóng chịu thua mùi nồng nặc hun người ngây ngất, dứt khoát đóng sầm cửa sổ kín mít lại "Phòng làm việc không nên xuất hiện dưới rãnh Đầu lâu, nó không thuộc về nơi này. Nhỡ đáy vực đan xen nhiều "cảnh" hơn chúng ta suy đoán thì sao? Cảnh trong cảnh, chỉ cần đừng dẫm vào ranh giới, chúng ta sẽ sống ở chiều không gian biệt lập với quái vật, nó không nhất định phát giác sự tồn tại của chúng ta."

[PONDPHUWIN - JOONGDUNK] HALLUCINATIONNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ