Secret

462 69 13
                                    

 Phuwin chỉ kịp ăn qua quýt bánh mỳ năng lượng viện nông nghiệp phát minh ra từ hai năm trước, mặc dù chẳng có vị gì ngon lành cả nhưng thành phần dinh dưỡng đầy đủ khiến cái bụng trống rỗng kêu vang của em dịu bớt đói khát hẳn, em ôm xấp giấy dày cộp ghi chép kết quả thí nghiệm bận rộn đẩy cánh cửa phòng họp khẩn, bình tĩnh lướt mắt xem Pond Joong cùng chú Off đang ngồi im ắng bất động.

 Sự xuất hiện của em phá vỡ thời kì kỉ băng hà giúp mọi người lục đục "sống dậy", sáu con mắt dựng thẳng đứng đột ngột chiếu vụt lên mặt em khiến em hơi run tay, bối rối đặt tài liệu xuống mặt bàn gỗ: "Chú..."

 Off gật đầu thay lời chào, săn sóc mở miệng: "Không nghỉ ngơi một lát à? Ngày mai họp cũng được, sao cháu cứ khăng khăng đòi họp ngay bây giờ thế?"

 "Bởi vì cháu cần biết sự thật."

 Em thản nhiên cười, không nhanh không chậm phân loại dữ liệu thông tin, đầu tiên báo cáo kết quả phân tích nước hồ Tử thần, sau đó tới thu hoạch sơ bộ nhóm máu, cấu tạo gen thuộc về đám quái vật bị nhốt trong hầm tối ở viện nghiên cứu bỏ hoang nằm ẩn mình nơi xa. Khi kể đến đoạn từng chồng tài liệu được đóng dấu đỏ "Đã tiêu huỷ", giọng nói mềm mỏng thoáng dừng chững, âm điệu đầy ngột ngạt ấm ách.

 "Tạm thời thì cháu điều tra ra bằng này. Đương nhiên chuyện muốn làm rõ sự tình vẫn không kiếm nổi manh mối nào, biến hoá cơ thể Pond và Joong vô cùng đáng ngờ, cháu đề nghị ngày mai hai người họ phối hợp tiến hành thí nghiệm tổng quát một lần nữa, cháu cần cập nhật thông số mới nhất...."

 Anh lẳng lặng đưa mắt dõi theo từng động tác của em, cánh mũi cao thẳng hơi động đậy giống như bắt trúng mùi vị quen thuộc, nhân khi cánh tay em gần mình bất chợt giam giữ cổ tay gầy yếu doạ em giật bắn, cảm xúc hỗn loạn nơi đáy mắt cuồn cuộn tràn khỏi khoé mi: "Sao vậy?"

 "Em bị thương?"

 Nếu anh không nhắc có lẽ em còn chẳng nhận thức mình ăn đau, vết máu đỏ sậm đóng vảy dài nửa găng tay ở vị trí khó nhìn thấy bảo sao chính chủ cũng không rõ mình ngộ thương từ bao giờ. Phuwin bất an rụt tay lại né tránh động chạm, lớp vảy lạnh lẽo bao phủ người anh đã biến mất tăm mất tích, làn da ấm áp nóng hổi trái ngược làm em cứng đờ, vô thức tìm cách tránh xa.

 "Không sao, vết thương nhỏ thôi." Em khách sáo cười với anh, đôi mắt đen láy thấp thoáng ánh nước, đem đồ vật nứt vỡ trong túi quần đặt lên bàn, nghiêm túc quan sát biến hoá biểu cảm trên mặt Off "Chú, cháu nghĩ chú nhận ra đồ vật này nhỉ?"

 Off sửng sốt nhìn em, sự lãnh đạm thường ngày vài giây ngắn ngủi run rẩy đổ vỡ, ông phiền não bóp hai bên thái dương giần giật, giọng điệu nhuốm chút nôn nóng: "Cháu tìm được thứ này ở đâu?"

 "Ở viện nghiên cứu bỏ hoang, vậy nên, cháu có thể nghe sự thật vốn dĩ cháu nên được biết từ lâu chưa?"

 Huy hiệu nứt vỡ nằm trơ trọi như cái đinh đâm rỉ máu lòng người, em siết chặt nắm tay buông thõng cạnh chân, quật cường mỉm cười. Không phải em không lờ mờ đoán ra ngọn nguồn, thứ em muốn là thái độ thành thật của chính phủ và căn cứ. Earth phát biểu đúng, phong cách hành động dọn sạch tầng trên viện nghiên cứu hoàn toàn rập một khuôn với quân đội chính quy, dù hạ mình che giấu cỡ mấy hiển nhiên tội ác tày trời vẫn giống cái kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, không một ai đủ khả năng một tay che trời qua mắt chính phủ, càng đừng bàn tới chuyện họ tiến hành hàng loạt thí nghiệm ghê rợn vô nhân đạo trái luân thường đạo lí kiểu ấy.

[PONDPHUWIN - JOONGDUNK] HALLUCINATIONWhere stories live. Discover now