Parallel

446 70 8
                                    

 Bóng tối sâu thẳm cắn nuốt ý thức tỉnh táo của tất cả, điều cuối cùng đọng lại trong kí ức Phuwin là cảm giác không trọng lực kéo dài đằng đẵng cùng biển đen sâu hun hút lạnh rợn người. Lần thứ hai em mở mắt, bản thân đang nằm dài trên nền đất ẩm ướt lạnh lẽo, thứ cấn phía dưới lưng khiến em cảm tưởng xương cốt mình rệu rã vỡ vụn, cơn đau nhức sống dậy lan rộng cắn nuốt đến từng tế bào, ép em rên rỉ thành tiếng run rẩy co cụm một cục.

 Mùi hôi thối ngai ngái trộn lẫn không biết bao nhiêu vật ô uế luẩn quẩn nơi đầu mũi mãi không buông tha, em gắng gượng ngồi dậy quờ quạng xung quanh tìm kiếm, cổ họng khàn đặc mệt nhọc thở đứt quãng: "Dunk....Dunk, mày nghe thấy tao không?"

 Bàn tay lạnh ngắt đột nhiên vơ trúng thứ cứng cáp nhơn nhớt, em giật bắn mình giơ lên cao nhìn thử, sống lưng lập tức cứng đờ. Rãnh Đầu lâu mang tên này hiển nhiên không chỉ gọi chơi, số lượng người xui xẻo tử vong nhiều như sao trên trời, thành thử đi một bước đạp trúng hai ba cái xương sọ cũng không phải chuyện lạ gì. Phuwin thường ngày tiếp xúc xác chết người phản tổ nhiều, phản ứng tâm lí tiếp nhận cũng coi tạm ổn, bằng không gặp người gan nhỏ khẳng định đã la hét ầm ĩ ngất xỉu tại trận rồi.

 Em bình tĩnh đặt hộp sọ phân huỷ dở xuống bên cạnh, chán ghét vẩy tay xua bớt mùi hăng. Balo đeo trên vai trong quá trình rơi xuống không rõ văng tới chỗ nào, hiện tại em một thân một mình lạc chốn khỉ ho cò gáy, hơn nữa từ lúc tỉnh dậy em luôn cảm thấy toàn thân không khoẻ, đầu óc âm ỉ đau, bên tai tuỳ thời vang tiếng xèn xẹt hệt âm thanh chiếc radio cũ hỏng hóc ông nội đặt trong góc tủ đồ kỉ niệm.

 Nếu em còn sống, đồng nghĩa khả năng Dunk, thậm chí cô ả May đều tai qua nạn khỏi.

 Tuy nhiên tương lai chả ai nói trước được, may mắn không chết vì té vực, chứ đủ may mắn thoát khỏi nơi quỷ quái này hay không thì...

 "Dunk, Dunk."

 Em kiên nhẫn lần mò trong bóng tối kêu tên cậu, không gian dưới đáy vực rộng hơn em tưởng tượng khá nhiều, em cố ý đi lòng vòng vài phút vẫn chưa sờ đến vách đá, giống y linh hồn du đãng lưu lạc tại biển kí ức, bốn phương tám hướng đều không xuất hiện đường ra. Phuwin hơi nghiêng tai lắng nghe chăm chú, em ảo giác mỗi bước em di chuyển ngoài tiếng lạo xạo do đế giày ma sát mặt đất trơn ướt dường như tồn tại tiếng động khác đều đặn vang lên. 

 Sàn sạt.

 Lòng bàn tay em đổ mồ hôi lạnh, đề phòng quay ngoắt đầu căng mắt trừng lớn hòng tóm đuôi thủ phạm ẩn nấp giấu mình trong bóng tối, bờ môi run rẩy mím chặt. Nhân loại chắc chắn không thể sống dưới đáy vực sâu, xuất hiện âm thanh lạ, tương đương việc thứ tiếp cận em vốn dĩ không phải "người". 

 Dù thuộc trường hợp nào mức độ nguy hiểm hiển nhiên khỏi cần bàn, thứ âm điệu quái dị dần dần áp sát, tốc độ chuyển động nhát mắt tăng vọt doạ Phuwin suýt ngưng tim, em cắm đầu chạy băng băng về hướng ngược lại, giày thể thao đạp vài chiếc đầu lâu lăn lông lốc tán loạn, bắp chân đau nhức vài bận suýt ngã quỵ nhưng chủ nhân cưỡng ép nó tiếp tục vận hành, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, dùng chút thương tích nhỏ đổi mạng khẳng định là quyết định đúng đắn.

[PONDPHUWIN - JOONGDUNK] HALLUCINATIONWhere stories live. Discover now