Chương 12

443 70 5
                                    

Vinh không biết việc Yên và Thanh ăn trưa cùng nhau, nên chập tối hôm ấy hắn về đưa máy tính xách tay mới cho con gái, sau đó lấy lý do lát nữa phải ra ngoài tiếp khách rồi rời đi ngay.

Thanh nhìn chằm chằm hộp các tông chỉ được bóc ra một lần để nhân viên cửa hàng cài đặt phần mềm cùng hệ thống. Lòng biết rõ đây là chiếc máy tính đời mới nhất của hãng, cũng vì vậy nên đầu vô thức liên tưởng đến câu nói của ông bố trong cuộc cãi nhau lần trước. Rằng nhờ ông ta mà cô mới có cơ hội được sống đầy đủ như hôm nay.

Nếu bây giờ rút chiếc máy tính khỏi hộp, nghĩa là cô chấp nhận câu nói của ông ta. Bằng lòng, khuất phục trước sự thật ông ta chính là người đã làm phước cho cuộc đời cô, giúp cô thoát khỏi cảnh thắt lưng buộc bụng khi còn ở với mẹ.

Nghĩ đến mẹ, Thanh lập tức xếp hộp máy tính gọn sang một bên. Thà căng mắt đọc tài liệu bằng điện thoại, chấp nhận vừa sạc vừa dùng tới mức chai pin, còn hơn phải sống mang tiếng và thậm chí chịu cảnh mẹ bị ông ta coi thường.

Cô lấy cuốn album vẫn nằm trong túi du lịch và ngồi xuống xem. Cả cuộc đời ngắn ngủi của người mẹ xấu số chỉ tồn tại vỏn vẹn mười tấm ảnh kỹ thuật số. Bởi khi còn nhỏ nhà bà rất nghèo, ăn còn không đủ nên chẳng thiết tha lưu giữ kỷ niệm. Thời thiếu nữ lại bươn chải khắp nơi để kiếm tiền nuôi anh em ăn học. Đến năm mười bảy thì có thai, bị "tình nhân" lừa gạt đến vùng nông thôn sinh sống nhằm tránh mặt gia đình. Bởi vậy tới ngày nằm xuống, ảnh thờ của bà được cắt từ bức ảnh hai mẹ con chụp chung cách đó khoảng bốn, năm năm.

Mẹ Thanh rất đẹp, tên Huệ và xinh xắn như bông hoa huệ. Không riêng gì cô mà mọi người xung quanh đều công nhận điều đó. Dáng người bà dong dỏng, mặt trái xoan, mày lá liễu, đôi môi luôn hồng hào mà chẳng cần tô son.

Chỉ là bông hoa tươi thắm đến mấy cũng dần phai tàn trước gió sương.

Da bà sạm hơn những người phụ nữ có điều kiện trong xóm, giai đoạn lão hóa cũng đến sớm và diễn ra với tốc độ nhanh hơn. Khi gần ba mươi đầu đã lốm đốm tóc bạc, đuôi mắt hằn rõ những vết chân chim cùng hai má bị nám.

Thanh vuốt ve bức ảnh hiếm hoi mà người mẹ quá cố nhoẻn miệng cười, cô may mắn thừa hưởng khuôn miệng của bà nên lúc cười trông cũng khá giống. Chính vì tồn tại đặc điểm này nên sau đêm sinh nhật mười một tuổi, cô bé Yến Thanh mới có thể tự tin chống trả bất cứ ai so sánh mình với bố, mà lời kinh điển nhất là: "Không ạ, từ mũi trở xuống cháu giống mẹ."

Hàng xóm bĩu môi, đùa một cách tục tĩu:

- Cái mũi mày như đúc một khuôn với thằng bố. Mày chỉ giống mẹ thân dưới thôi.

Mẹ cô - người phụ nữ luôn thân thiện và hòa nhã với mọi người - bất ngờ nổi điên:

- Chị nói chuyện với trẻ con kiểu gì thế?

- Ôi dào, chúng nó còn bé thì hiểu cái chó gì?

Mẹ lườm hàng xóm rồi cúi đầu, dịu dàng bảo cô: "Mình về đi."

Yến Thanh mười một tuổi rưỡi gật đầu, nhưng trí óc ngây thơ vẫn băn khoăn về câu nói khiến mẹ phải tức giận. Chỉ là cô bé chẳng muốn nhắc lại điều làm mẹ phiền lòng, thành thử tới lúc lên lớp bảy mới được cậu bạn láo toét cùng lớp giải đáp trong tiếng cười khinh bỉ cùng tư thế dạng chân rằng: "Tao biết thừa mày đang giả vờ, ai chẳng biết nghĩa của thân dưới chúng mày nhỉ? Hahaha..."

[GL] Một Lần Rồi Thôi - Nhật LãngWhere stories live. Discover now