16. cabin trên cao

Start from the beginning
                                    

Đỉnh điểm khi Yerin bắt đầu có triệu chứng khó thở và tôi ở bên cạnh vuốt lưng dỗ dành chị không ngơi tay, mỗi người trên cabin đều góp một câu nhằm giúp chị quên đi nỗi sợ của mình.

"Chị có muốn ăn chút bánh ngọt không?" - hai cô gái đi cùng nhau lên tiếng đầu tiên.

"Con có rất nhiều kẹo trái cây nè," - một trong hai bé trai sinh đôi tử tế tiến tới, chìa một đống kẹo ra trước mắt Yerin - "cô có thể chọn ba viên."

Bé trai còn lại đang ăn kem ốc quế, miệng dính đầy chocolate, thằng nhỏ giống như bị áp lực tâm lý, thấy anh em sinh đôi của mình tử tế với người khác cũng không nhịn được mà tử tế theo.

"Con...con chỉ có cây kem đang ăn dở...cho cô nè..."

"Cảm ơn con, cô ăn kẹo được rồi." - Yerin không nhịn được mà phì cười, chị chỉ nhận kẹo từ đứa bé còn lại.

Thằng nhỏ thấy chị từ chối cây kem của nó giống như là mừng lắm, liền quay về vị trí tiếp tục ăn, cái miệng dù có được mẹ lau cho cũng lại dính đầy chocolate sau chưa đầy mười giây.

Tôi nhìn cảnh đó cũng cảm thấy buồn cười, thằng nhóc thật là lém lỉnh.

Cặp vợ chồng ngoài năm mươi cho chúng tôi mấy trái quýt, bảo cứ tập trung bóc quýt ăn là sẽ quên đi chứng sợ độ cao. Mọi người nhiệt tình giúp đỡ đến mức Yerin cảm động suýt khóc, ai cho gì chị cũng không dám từ chối, dù thường ngày chị vốn là một người rất khách sáo trước sự trợ giúp của người khác.

Cứ như thế, chúng tôi trò chuyện xã giao cùng mọi người vài câu, mỗi người góp một chút chuyện, vừa ăn vừa nói, thoáng chốc chiếc cabin đã dừng tại đỉnh núi cuối cùng.

"Thật không nghĩ thời buổi này còn gặp được nhiều người tử tế như vậy, chị chắc chắn sẽ ghi nhớ ngày hôm nay."

"Chị còn chóng mặt khó thở không?"

"Không, không còn cảm thấy gì nữa cả." - Yerin nhẹ nhõm lắc đầu, chị đáp ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi.

"Vậy thì may quá, mình đến chỗ mọi người đi."

Chúng tôi đến muộn hơn mọi người, nhưng không đến nỗi đội sổ, vẫn còn một số người đang dốc sức cuốc bộ bên dưới, không biết mấy tiếng nữa mới đến nơi. Tất cả cùng nhau dựng lều, tận bốn chiếc lều lớn quây thành một vòng tròn, tôi và Yerin đã cố tình để balo chung một chiếc lều, để đêm đến có thể ngủ cùng nhau, chỉ hi vọng không ai phát hiện ra ý đồ của chúng tôi.

Từ trưa đến chiều, mọi người chia ra thành nhiều nhóm sinh hoạt tự do, nhóm câu cá, nhóm đánh cầu lông, nhóm trải nghiệm leo núi, một số thì ngủ li bì do đã phải leo núi cả buổi sáng. Do không nhất quán quan điểm, tôi và Yerin bị chia thành hai nhóm, chuyện kể ra cũng hơi phức tạp, tôi chọn câu cá vì tính chất mới mẻ của bộ môn này đối với mình, trong khi Yerin chọn đánh cầu.

Tôi nhớ bản thân đã chẳng hề tỏ thái độ gì quá đáng với chị, vậy mà chị sau đó liền đổi ý, sửa lời thành muốn câu cá vì lâu rồi chưa câu, trong khi tôi vốn định chen một chân vào nhóm cầu lông, may là chưa kịp mở miệng.

Câu cá cần phải giữ im lặng hết mức có thể, nhưng tôi và Yerin thật sự không ngậm miệng nổi, chúng tôi ngồi cách nhau không xa lắm, tán dóc với cái khẩu hình miệng cứng đơ không đổi, để không ai phát hiện chúng tôi đang tám chuyện với nhau.

Vì không câu được con cá nào, nên chúng tôi quyết định mua cá nướng ăn, để gọi là có không khí, cứ giả vờ như đây là cá mình câu được cho đỡ tủi thân.

Lắm lúc, thú thật tôi cứ ngỡ chuyến đi này chỉ có hai chúng tôi. Không biết Yerin nghĩ thế nào, nhưng tất cả những gì tôi quan tâm đều là chị, tôi muốn cùng chị làm những việc chị thích, ăn những món chị muốn ăn, cùng chị trèo cây hái quả, cùng chị nấu cà ri cho bữa tối. Chúng tôi đã làm tất cả việc đó, cùng nhau, và rồi chuyện gì đến cũng đến, đêm xuống mọi người quây quần bên nhau, tôi bị Trưởng phòng lôi ra hỏi riêng.

"Em trở nên thân thiết với Jung Yerin từ khi nào thế?"

"Em á...? Làm gì có?"

"Em nghĩ chị mù chắc? Hai người cứ đánh lẻ mãi thôi."

"Trời ơi, giữa bọn em thật sự không có gì đâu. Có thể có gì cơ chứ?"

"Nghi lắm nhé..."

"Thôi mà tha cho em, chị đừng đồn lung tung, gặp ai nghĩ quá xa cũng nói giúp em với, giữa em và chị ấy thật sự không có gì đâu."

Tôi cười xòa, lòng chẳng mảy may nao núng, bởi vì những gì tôi nói đều là sự thật.

Tôi và Yerin đã không còn tính là đang hẹn hò nữa rồi.

---------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://www.wattpad.com/user/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

SinRin | Cheater - by MatchitowWhere stories live. Discover now