Chương 40: Rồi cũng sẽ có một ngày đều thuộc về tôi thôi.

1.7K 111 17
                                    

Edit: Vk của Gạo 

Beta: June

Hồi năm hai, thầy Lưu trong lớp sinh tồn dã ngoại không chỉ một lần đưa bọn tôi vào trong rừng cắm trại, tham gia các hoạt động thực tế. Hình như danh sách nhóm mà ông cứ thế được cố định theo hoạt động đầu tiên trở về sau, tôi và Ma Xuyên cứ thế bị khóa vào cùng một đợt, thậm chí còn cùng một lều.

Tôi nhớ rằng lúc đó đã sắp đến kỳ nghỉ đông, gần như là buổi dã ngoại cuối cùng, nhà ở ở Bắc Thành vào tháng mười hai đã được sưởi ấm, nhiệt độ thấp nhất ngoài trời có thể xuống tới âm 5 độ.

Buổi tối, mọi người ngồi quanh đống lửa trại, lắng nghe thầy Lưu kể về thời đi lính một cách thích thú.

"Tình hình trên núi thay đổi nhanh chóng, đặc biệt là ở núi tuyết trên cao nguyên, đôi khi dự báo thời tiết sẽ không chính xác." Vừa nói, thầy Lưu vừa dẫn dắt vào mẹo sinh tồn của mình: "Nếu gặp phải thời tiết khắc nghiệt ở vùng núi như gió, mưa, tuyết, sương mù mà lạc đường hoặc thực sự không thể đi được thì trước tiên đừng hoảng sợ. Hãy cứ bình tĩnh, tìm nơi trú ẩn gần nhất để tránh gió và mưa, sử dụng mọi nguồn lực có sẵn xung quanh các em để duy trì nhiệt độ cơ thể, và giữ cơ thể khô ráo."

"Thứ hai, phân tích tình trạng thể chất của em, xem em có thể quay lại khi thời tiết tốt hơn hay không. Không thể thì có điện thoại di động thì gọi điện thoại di động, có điện thoại vệ tinh thì gọi điện thoại vệ tinh, ở tại chỗ chờ cứu viện."

"Cuối cùng, để đội cứu hộ tìm thấy em nhanh hơn, hãy tích cực thổi còi cứu sinh hoặc đốt cành cây để tạo ra khói dày nhằm thu hút sự chú ý của đội cứu hộ."

Nghe vậy, một nam sinh giơ tay hỏi: "Vậy nếu không có thiết bị liên lạc, đồng đội bị thương nặng sắp chết, thời tiết cực lạnh, xung quanh là sương mù, tầm nhìn thấp, cứu viện không biết khi nào mới tới thì phải ứng phó với tình huống như vậy như thế nào ạ?"

Có người cười nói: "Cậu đang đặt ra thử thách cực hạn à? Chồng hết buff lên nhau rồi."

Đối phương cũng cười nói: "Thời tiết khắc nghiệt còn gặp được thì tình huống tiêu cực cũng có thể mà."

"Nói rất đúng!" Thầy Lưu không những không cảm thấy nam sinh đang bắt lỗi mà còn khen ngợi: "Có tinh thần ham học suy một ra ba như vậy cũng rất tốt, quả thật không phải là không thể gặp phải những tình huống cực đoan như vậy. Nếu bạn đồng hành của em gặp nguy hiểm thì cần phải điều trị vết thương cho người đó trước, cố gắng duy trì nhiệt độ cơ thể, sau đó thì linh hoạt ứng biến."

Lời của thầy Lưu thật sự rất mơ hồ, tôi chắp tay sau lưng, không nhịn được hỏi: "Linh hoạt ứng biến là gì?"

Thầy Lưu dừng lại một chút rồi nói: "Đó là đánh giá tình hình hiện tại và tình hình của chính em. Em xem thử em có chờ cứu viện được không, người đó có thể chờ cứu viện được không. Thông thường đây là thời gian để chứng kiến ​​​​bản chất con người. Trên Everest có bao nhiêu là người nhìn bạn đồng hành chết ở trước mắt mà không có cách nào, căn bản không cứu nổi, người Sherpa nào cũng không cứu nổi. Dưỡng khí không đủ, chết; ngã xuống không đứng dậy được, chết; sốc độ cao cơ thể không chịu nổi, cũng chết. Cứu người là lấy mạng của em chia cho đối phương một nửa, cùng nhau cố gắng sống sót, thất bại thì cùng chết."

[ĐM/DỊCH] MI NGÔN - HỒI NAM TƯỚCМесто, где живут истории. Откройте их для себя