Chương 23

260 12 2
                                    

Edit: Joe

Tiểu Thường Nhạc đi đường càng thêm vững chắc, hơn nữa cũng rất thích đi đường, Kiều Thâm hiện tại cảm thấy nuôi dưỡng nhi tử không chỉ tốn thể lực mà tinh thần cũng mệt muốn chết.

Tiểu Thường Nhạc hiện tại mỗi ngày cứ như con quay, không cần người lên dây cũng có thể hấp tấp chạy nhảy khắp nơi, mọi nơi trong sân đều có dấu chân bé chạy qua.

Bé hiện tại có một thói quen yêu thích là chỉ cần Kiều Thâm ở trong bếp nấu cơm, bé sẽ chạy vòng quanh sân.

Lúc này bé cầm một trái ớt to bằng ngón út chạy vào đưa cho Kiều Thâm: " Cha...... Muốn ăn...... "

Nhìn bé con không thể ăn ớt cay, Kiều Thâm hít sâu một hơi, hài tử còn nhỏ không thể đánh: " Nhi tử ngoan, quả này còn chưa chín nên không thể ăn đâu, con hái nó xuống nó không chín được nữa chúng ta liền không thể ăn được nữa. "

" Nga...... " Tiểu Thường Nhạc nghe hiểu, ngoan ngoãn quay người ra khỏi bếp.

Chỉ chốc lát, Kiều Thâm lại nghe thấy bước chân bé bình bịch chạy vào, lần này bé giơ ra một quả cà chua to bằng nắm tay của trẻ con, quả cà chua còn xanh lè cứng như đá, Kiều Thâm ' bang ' một tiếng buông dao phay xuống, dắt Tiểu Thường Nhạc tới chỗ đất trồng rau trong sân.

Đi đến chỗ đất trồng rau y mới nói: " Đây là ớt cay, ớt cay đã chín lớn như vậy...... "

Kiều Thâm dùng tay đo chiều dài tiếp đó lại nói: " Nó chín thì sẽ có màu đỏ, nếu đỏ mới là chín, hiểu chưa? "

Bàn tay Tiểu Thường Nhạc gãi gãi đầu, đôi mắt to tràn đầy nghi vấn: " A? "

Xem bộ dáng ngốc manh của nhi tử Kiều Thâm cười cười, y cầm tay Tiểu Thường Nhạc, dùng tay cầm tay mum múp thịt non mềm của nhi tử chỉ vào trái ớt: "Lần sau con cứ so sánh như vậy, nếu ớt cay chín như cha nói mới được hái, có biết không? "

Tiểu Thường Nhạc giơ tay nhỏ hướng cây ớt khoa tay múa chân, Kiều Thâm cũng ngồi xổm bên cạnh không lên tiếng, để Tiểu Thường Nhạc tự mình so sánh ngộ ra.

Chờ Tiểu Thường Nhạc so đủ rồi, bé mím môi cười đi đến xem Kiều Thâm, bé đi đến sau lưng Kiều Thâm rồi nhào lên, úp khuôn mặt nhỏ lên lưng Kiều Thâm.

Kiều Thâm cảm nhận được sau lưng mềm mại ấm áp, trở tay ra sau tìm thì sờ được Tiểu Thường Nhạc ở phía sau, hai phụ tử chơi đùa một hồi Kiều Thâm lại đưa bé đi tới sân sau.

" Đây là cà chua, nó có màu như thế này mới ăn được. " Kiều Thâm chỉ vào một quả cà chua đã đỏ một nửa nói.

Thấy Tiểu Thường Nhạc giơ tay muốn hái thì bị Kiều Thâm vội ngăn lại, y ngồi xổm xuống ôm Tiểu Thường Nhạc, một tay vòng qua người bé, tay kia thì chỉ vào cà chua nói: " Cà chua phải đỏ toàn bộ như này mới là chín, quả này vẫn còn nửa xanh nên chưa chín không thể ăn, có rõ chưa nhi tử. "

Tiểu Thường Nhạc mấp máy miệng nhỏ, Kiều Thâm cảm thụ được cái bụng nhỏ phình phình lên của bé hơi theo hô hấp mà lên xuống, hai tay của y xoa xoa cái bụng mập mạp của nhi tử.

Xúc cảm quả thực rất tốt, Kiều Thâm kiêu ngạo, đây chính là do y tự mình dưỡng ra đó.

Cùng Tiểu Thường Nhạc ăn cơm trưa xong, Kiều Thâm dắt theo bé cầm hộp đồ ăn tới cửa hàng mộc.

[Full] Ở huyện thành cổ đại dưỡng nhiWhere stories live. Discover now