Chương 38

329 46 10
                                    

Chương 38: Em ấy mất đi cha mình

Edit: Cas

Beta: Chloe

Editor: Một chương càng ngày càng dài các bác ợ, mấy chương đầu có gần 2k chữ, giờ là gần 4k rùi T^T. Mấy chương sau còn hơn 4k cơ éc ô éc...

**

Tiêu Ức Cẩm mới nói một câu nhớ rõ giọng Đổng Nhuận Ngôn, Hoắc Kiệu trực tiếp bay tới bước diệt khẩu, này cũng đốt cháy giai đoạn quá đi!

Thôi, Ân Lâm Sơ cũng không có tư cách nói hắn, dù sao thì chỉ bằng một câu "Tiêu Ức Cẩm nói em ấy nghe thấy giọng Đổng Nhuận Ngôn" của Hoắc Kiệu, cậu đã tua luôn đến bước tự thú rồi.

"Anh tỉnh táo lại coi!" Ân Lâm Sơ ôm mặt Hoắc Kiệu, "Mau quên câu nói vừa rồi đi. Cậu ta chỉ là nhớ được giọng nói thôi, không có bất kì chứng cứ rõ ràng nào. Chỉ cần chúng ta bình tĩnh lại, không thừa nhận là sẽ không có việc gì."

Hoắc Kiệu gật gật đầu, lại nheo mắt, hình như có gì sai sai ở đây.

Rõ ràng là Lâm Sơ làm mấy chuyện đó, làm sao lại thành ra Lâm Sơ trấn an hắn?

Hắn muốn hỏi Ân Lâm Sơ vì sao lại làm như vậy, nhưng không cần hỏi thì đáp án cũng đã rõ ràng.

Là vì hắn.

Tiêu Ức Cẩm cũng chưa chịu thương tổn rõ ràng nào, mấy tên bắt cóc tại hiện trường chưa kịp phản ứng đã bị bắt, nhìn không giống kẻ cùng hung cực ác.

Hoắc Kiệu tin Ân Lâm Sơ, vụ bắt cóc này không phải xuất phát từ ác ý.

Không vì lí do gì, chỉ là tin cậu không phải người như vậy.

Lý do của Ân Lâm Sơ cũng không còn quan trọng đến thế.

—- w@ttp@d AnhLam267

Sau khi Hoắc Kiệu rời khỏi nhà kính, trong phòng chỉ còn lại mình Tiêu Ức Cẩm.

Nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, thân thể vẫn luôn được giữ ở trạng thái ấm áp thoải mái, y hơi bình tĩnh lại.

Ở Hoắc gia, y sẽ an toàn, Hoắc Kiệu nhất định sẽ bảo vệ y.

Nhưng xưng hô kia, âm thanh đó, lại quen thuộc như vậy.

Kể từ ngày đó, nó như bị khắc trong tâm trí Tiêu Ức Cẩm, cả trong giấc mơ vẫn quấn lấy y.

Kẻ từ trong bóng tối trói y đi, không biết là cao hay thấp, mập hay gầy, dấu vết duy nhất lưu lại chỉ có câu "Đại thiếu gia".

Mà âm thanh kia, giống hệt giọng nói của người vừa rồi.

Tiêu Ức Cẩm không nghi ngờ gì, y hoàn toàn tin đó là giọng của người kia.

Bị cùng một giọng nói, cùng một câu nói không ngừng tra tấn, không ai có thể nhớ kỹ hơn y.

Ngón tay Tiêu Ức Cẩm xoa nhẹ cây đàn piano, khi định thần lại, mới phát hiện y đã vô thức nâng nắp đàn lên.

Đầu ngón tay y chạm vào các phím đàn, tiếng dương cầm thanh thuý truyền ra, ngay lập tức trấn an y.

Hít một hơi thật sâu, ngồi xuống trước đàn, Tiêu Ức Cẩm nhớ lại bản nhạc, ấn nhẹ các phím đàn.

Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?Donde viven las historias. Descúbrelo ahora