Chap 22: Mồi nhử...?

256 52 0
                                    


"Tớ cần xác minh lại mọi thứ. Sau bữa trưa, khi đến giờ nghỉ, tớ sẽ dụ Mama. Norman và Emma sẽ leo qua bức tường và tiến hành điều tra. Don và Gilda lo cảnh giới bên ngoài, ở chỗ nhìn thấy cửa sổ tầng 2 hướng về phía Nam. Nếu lỡ như không thể đánh lạc hướng Mama thì tớ sẽ ra hiệu. Các cậu phải báo lại cho Norman và Emma dừng việc điều tra và trở về ngay lập tức. Có vẻ Mama đã nghi ngờ rồi. Dường như bà ta vẫn chưa phát hiện, nhưng mình không thể quá lạc quan được. Có khả năng mẹ sẽ không mắc câu-" Chưa để Ray nói xong, Don đã hét lên, "Khoan khoan, vậy còn Rimuru thì sao?! Cậu ấy ngồi chơi ư?" Don vừa nói vừa chỉ thẳng mặt đứa nhóc đang ngáp ngắn ngáp dài. Thấy mình được nhắc đến, Rimuru cười cười đưa mắt sang Norman như ý muốn cậu ta giải thích, Norman cũng phối hợp mà nói, "Cậu ta sẽ không tham gia."

Don bất mãn kêu lên, "Cái quái?! Tại sao chứ?" Rimuru gãi má, không dám nhìn thẳng vào Don, "Thật ra.. Tớ cũng muốn theo lắm. Nhưng không hiểu sao.. Emma và Norman cứ nằng nặc bắt tớ ở nhà, mấy cậu ấy thì thầm với Ray gì đó, xong Ray quay sang phe họ luôn.." Don ngớ người, lý do gì lạ vậy hả?! Emma cũng cười hì hì, "Dù sao, để cậu ấy nghỉ ngơi cũng ổn màaa. Cậu có thể lo được việc này với Gilda đúng không Don?" Nghe vậy, cậu nhóc lưỡng lự, rồi lúc sau cũng gật đầu cho qua.

"Vậy nhé, nếu ta vượt quá tầm kiểm soát thì mọi thứ kết thúc. Mục tiêu của Mama là chuyển hàng đúng kì hạn.. Đặc biệt là 4 đứa điểm tuyệt đối bọn tớ. Bà ta đã nuôi dưỡng tụi mình quá lâu. Việc bỏ trốn trước kì hạn là điều mẹ không bao giờ chấp nhận. Miễn là còn kiểm soát được thì mẹ sẽ giữ đúng luật mà làm." Miệng Ray nói, tay cũng linh hoạt mà đổ đầy nước vào cái xô, đưa cho mỗi người một cái. Riêng cậu ta thì là hai, bởi, một trong hai cái đấy là của Rimuru.

Cậu nhóc tóc xanh thấy thế, cười khúc khích khẽ nói cảm ơn Ray, rồi đưa tay lên má, "Đó mới là Isabella, mẹ của chúng ta. Mình có thể tỏ ra đáng nghi, nhưng đồng thời nó phải nằm trong tầm kiểm soát của Mama. Cũng may là không có kì chuyển hàng nào trong tháng tới. Còn 6 ngày nữa là tới lúc bỏ trốn, nhưng trên hết, ta còn 2 tháng rưỡi trước kì hạn chính thức vào tháng 1. Nếu có biến, thì phải buộc tạm ngưng việc điều tra. Dù cho chỉ là đóng kịch, cũng phải giả vờ là mình có thể bị kiểm soát. Rõ rồi chứ?" Bọn trẻ cùng gật đầu, tay thì đổi xô nước vào trong cái xô lớn hơn đựng đầy quần áo..

Emma dán chặt mắt vào Rimuru như thể khao khát điều gì từ cậu ấy. Rimuru như viên ngọc quý, được trôn vùi dưới lớp đất đá. Cứ yên vị đợi người ta vượt bao hiểm nguy đến để đưa tay ra chạm vào cậu. Nhưng lúc ấy, cậu ta bất chợt vụn vỡ, như thể chưa từng tồn tại. Chẳng ai có thể sở hữu cậu ta, trừ chính cậu... Mắt Emma sắc lẹm, chắc chắn Norman và Ray cũng nghĩ vậy. Cô bé đưa tay ra vòng quanh eo Rimuru, đặt cằm lên đôi vai bé nhỏ ấy, khẽ siết chặt như đánh dấu chủ quyền.. Chưa để cậu bạn được bất ngờ, cô bé vùi đầu vào lưng Rimuru, lẩm nhẩm trong miệng, "Cậu thơm quá.. Rimuru.." Rimuru ngơ ra một lúc, "Cậu nói gì cơ Emma? Tớ không nghe rõ lắm." Cô bé tinh nghịch cười một tiếng rồi bỏ tay ra, "Không có gì."

Dù thấy cảnh đấy nhưng Norman coi như mù, lơ nó đi. Cậu ta lại gần Ray, "Chúng ta nói chuyện chút được không?" rồi vẫy tay bảo Rimuru và Emma lại gần. Bọn trẻ vào trong phòng ngủ, chưa biết chuyện trò như nào, chỉ thấy Ray hét lớn, "Cái gì?! Sơ Krone phát hiện ta có thể phá hủy cái máy phát sao?!" Norman không chút cảm giác tội lỗi lập tức hỏi Ray, "Bọn tớ đã moi được thông tin nhưng lại quá sơ xuất. Tớ muốn rút ngắn thời điểm bỏ trốn. Chừng nào cậu có thể hủy cái máy phát?"

Cậu đi đâu vậy? Rimuru?!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ