Chương 3

2.4K 203 20
                                    

Thấm thoắt đã một tháng trôi qua kể từ ngày Lee Chan đến với FLOWER. Một tháng không quá dài cũng không quá ngắn nhưng đủ để cậu hiểu hết tính cách mà căn bệnh "tâm thần" này mang tới cho những người trong này.

Anh Seungcheol lúc nào cũng nghĩ mình là vua của thời xa xưa, nắm trong tay mình huyết mạch của các quốc gia lân cận. Thỉnh thoảng khi anh ấy có chút ý thức (theo Chan là thế) thì ảnh vẫn sẽ nghĩ mình là diễn viên chuyên đóng vai mấy ông vua không có gì chỉ có tiền. Và luôn đi bên cạnh Choi Seungcheol là hai bạn diễn viên không có tâm cũng chẳng có tầm, có cho tiền thì diễn Lee Seokmin và Kim Mingyu. Anh Mingyu nói lý do ảnh vào FLOWER vì ảnh nhảy mọi lúc mọi nơi, nói cũng nhảy, lúc ngủ cũng nhảy nên gia đình ảnh nghĩ ảnh bị bệnh tăng động quá nặng rồi bèn đưa vào đây chữa trị. Chữa trị thì không biết có khỏi không nhưng Chan phát hiện ông anh này không những tăng động mà còn ngốc nữa, thỉnh thoảng buổi trưa trời nắng bốn mươi độ, thay vì nằm trong phòng có quạt mát thì ông anh này lại đi lung tung cả cái bệnh viện, vừa đi vừa hát nghêu ngao bài cô bé mùa đông khiến bác sĩ Jeon quạu quá, khóa cửa phòng nhốt lại, còn dọa cắt cơm nếu cứ rống lên giữa trưa như thế. Lee Seokmin là một trường hợp khá kỳ lạ. Bình thường nhìn anh lúc nào cũng hiền lành tươi sáng nên hồi đầu vào Chan hay theo anh lắm vì nghĩ ông anh này là người bình thường nhất, chỉ thỉnh thoảng diễn kịch theo ý anh Seungcheol thôi. Nhưng Chan đã lầm, cậu quên mất đã vào đây thì chẳng có kẻ nào là bình thường cả. Bệnh của Lee Seokmin là bệnh thay đổi cảm xúc bất thường, chính là đang cười nói vui vẻ với người bên cạnh, bỗng nhiên nổi điên như muốn đánh người khác rồi lại tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra. Những lúc Lee Seokmin nổi điên lên thì chẳng có ai ngăn cản được, chỉ đến khi bác sĩ Lee nhẹ nhàng nói sẽ không cho ăn pizza một tuần thì anh chàng mới trở lại bình thường, cười hì hì nhìn bác sĩ Lee bằng ánh mắt cún con, còn bảo "anh ơi đừng cắt pizza của em nữa, em hứa sẽ ngoan mà".

Yoon Jeonghan và Hong Jisoo thuộc những người lớn nhất trong cái viện này. Hồi mới vào Chan còn thường xuyên nhầm lẫn hai người họ bởi hai người quá giống nhau. Nhưng giờ hễ thấy người nào lúc nào cũng ướt từ trên xuống dưới là Chan biết ngay người đó là anh Jisoo - người tự nhận mình là con của thần nước. Bệnh của Yoon Jeonghan thì nhẹ nhàng hơn so với Hong Jisoo, chỉ là lúc nào cũng nghĩ mình là thiên thần giáng thế đi cứu mọi người. Ngoại trừ cái đó ra thì Chan cảm thấy anh Jeonghan giống người bình thường nhất vì ảnh dịu dàng với yêu thương Chan nhiều lắm.

Những người còn lại đều có triệu chứng bệnh không hề nhẹ, ít nhất theo Chan là thế. Kwon Soonyoung là một người cuồng hổ và có thể ngồi chỉ cho Chan cách phân biệt mấy con hổ suốt năm tiếng đồng hồ (dù theo Chan mấy con đó cũng chỉ là hổ bông và con nào con nấy như nhau thôi!!!). Chwe Hansol là một tín đồ cuồng cầu vồng, vì lý do đó mà cậu bị lôi vô trong đây với hy vọng bác sĩ có thể kìm hãm cái sự mê cầu vồng đến phát điên của cậu. Boo Seungkwan là một trường hợp khá đặc biệt. Không rõ bệnh của Seungkwan là gì nhưng theo Chan quan sát Seungkwan nói rất chậm, rất sợ người lạ, chỉ tiếp xúc với mỗi Hansol và bác sĩ Lee thôi. Chan phải kiên trì bắt chuyện suốt một tuần mới bắt đầu được Seungkwan để ý chơi cùng, thỉnh thoảng Seungkwan còn rủ cậu đi tắt nắng nữa (Ừa không nghe lầm đâu, đi tắt nắng đấy. Đừng hỏi Chan tắt nắng làm sao, Chan cũng không biết trả lời đâu!!!)

SEVENTEEN |||  PSYCHIATRIC HOSPITALWhere stories live. Discover now