20. "I guess so. "

163 24 0
                                    

Oikawa đã đi đến một giải pháp.

Đã hai giờ sáng. Cậu hiện đang ngồi ngoài ban công nhỏ gắn liền với căn hộ của Iwaizumi. Vừa tắm xong, cậu mặc quần áo đi mượn; bộ đồ trắng kia đã bị ném vào thùng rác.

Ban đầu, người lái xe của họ được cho là sẽ đưa họ trở lại Dinh thự lộng lẫy của Mori, nhưng Oikawa đã bảo rằng cậu thà bị một chiếc xe đâm còn hơn là quay trở lại địa ngục đó, vì vậy Iwaizumi đã thuyết phục người lái xe đưa họ đi nơi khác.

Cuối cùng thì nơi khác là căn hộ của Iwaizumi. Khi bảo đến nơi đó, Oikawa thấy đó là nơi khủng khiếp. Cậu thà ngủ ngoài trời qua đêm, nhưng Iwaizumi có vẻ khá chuẩn bị cho điểm đến nên Oikawa đảo mắt và chỉ đưa ra một vài nhận xét về việc tri kỷ không để bạn đời như thế nào.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên sau nhiều tuần cậu có thể thở thoải mái như vậy. Đêm nay đã lạnh đi đáng kể, và những cơn gió mạnh thường xuyên sẽ để lại những vệt nổi da gà trên da cậu.

Cậu hít thở không khí buổi khuya, trên môi nở một nụ cười.

Cánh cửa phía sau cậu mở ra, nhưng cậu không quay lại vì cậu biết đó có thể là Iwaizumi.

"Oikawa."

Anh ậm ừ đáp lại.

"Tôi xin lỗi."

Nụ cười của cậu cong hơn một chút. "Tôi cũng vậy," cậu nói một cách nhẹ nhàng.

"Không. Tôi xin lỗi vì cách tôi đã làm tối nay," Iwaizumi nói. "Tôi không nên hét vào mặt cậu như vậy, và tôi cũng không nên bỏ mặc cậu ở đó. Nếu tôi ở lại và lắng nghe cậu, thì sẽ không có chuyện này xảy ra."

Oikawa xoay người để đối mặt với tri kỷ của mình. Iwaizumi đang nhìn chằm chằm xuống đất.

"Tôi xin lỗi," cậu trai tóc nhọn lặp lại. "Đó là lỗi của tôi."

Oikawa đứng và bước từng bước nhỏ về phía anh. Vòng tay qua Iwaizumi, cậu vùi mặt vào vai anh.

"Tôi cũng vậy," cậu lầm bầm. "Tôi xin lỗi vì đã không nói với cậu. Vì đã giữ mọi thứ không cho cậu biết."

Iwaizumi từ từ ôm cậu lại. Oikawa cảm thấy cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy thân mình, siết chặt lấy cậu với sự thoải mái của hàng trăm cái ôm.

"Tôi xin lỗi," cả hai đều nói.

Oikawa mỉm cười và ngẩng đầu lên để cậu có thể nhìn vào người bạn tâm giao của mình.

"Tôi đoán chúng ta đều là những kẻ nói dối, phải không?"

Iwaizumi ngượng ngùng cười. "Tôi đoán vậy."

Oikawa quyết định không chỉ ra câu nói đó là lời nói dối theo nghĩa đen như thế nào chỉ vì lợi ích của thời điểm này.

Họ vẫn đứng như vậy trong một lúc, vòng tay ôm lấy người kia cho đến khi mắt cá chân của cậu bắt đầu làm phiền.

Cậu nói với Iwaizumi, anh cười khúc khích và ngồi xuống đất.

"Mắt cá chân ngu ngốc," Oikawa phàn nàn. "Nó luôn bị đau vào sai thời điểm."

Iwaizumi nhếch mép. "Đã nói với cậu là cậu nhờ bác sĩ kiểm tra mà."

[ IwaOi ] [ Dịch ] Every little lieUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum