chương 29 ông cụ và cô cô

12 0 0
                                    

editor:mai

041221

Xe vẫn chạy từ đường cái lên đến biệt thự giữa sườn núi, tiến vào từ cửa lớn , sau đó lại quay sang một lối mòn nhỏ, chỉ trong chốc lát liền dừng lại trước một căn biệt thự.

Xe vừa mới dừng lại, cửa biệt thự liền mở ra, một nữ nhân đại khái bốn mươi năm mươi tuổi xuất hiện trước cổng, nhìn thấy chiếc xe, bà mừng rỡ tiến tới đón tiếp, kích động xoa xoa hai tay.

Nguyên Lãng mở cửa trước xuống xe, hướng về phía nữ nhân gọi: \ "dì Liên. \ "

\ "ây ây ây. \"dì Liên không dừng được gật đầu, ánh mắt lại ý vị mà nhìn hướng bên trong xe, hận không thể vươn đầu tiến vào bên trong, \ " rốt cuộc các con cũng về rồi, tiểu thiếu gia đâu? Đã đến rồi sao? Ở chỗ nào? \ "

Nguyên Lãng không khỏi buồn cười, lại một người xông Đô Đô tới, nhìn bộ dạng dì Liên , đoán chừng lão gia tử cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Biết dì Liên vội vã muốn nhìn Đô Đô, Nguyên Lãng mở cửa sau ra, trước một bước ôm ghế trẻ em của Đô Đô ở ghế sau ôm ra, chỉ dì Liên nói với cu cậu \ "Đô Đô, đây là bà cô, chào người đi. \ "

Đô Đô đang chu mỏ uống sữa, bên miệng có một vòng sữa bò dính lên, nghe ba nói chào hỏi, lập tức buông sữa xuống hướng dì Liên nhếch miệng cười ngọt, nãi thanh nãi khí nói: \ " chào Bà cô , con là Đô Đô ah. \ "

Dì Liên nhìn người tròn vo trước mắt mặt mày lại còn rất tinh xảo,đứa bé so với tiểu kim đồng ngồi dưới quan thế âm còn xinh đẹp hơn, trái tim già này lập tức đã bị chinh phục, hai tay không tự chủ mở rộng muốn ôm lấy tiểu tử kia, \ "Bé ngoan, làm sao đáng yêu như vậy ha, tới, bà cô ôm ôm tiểu bảo bối của chúng ta có được không?\"

Đô Đô thấy bộ dáng của bà cô dường như cũng rất thích mình, cũng không sợ lạ , giang hai tay ra chủ động lao vào cái ôm ấm áp của dì Liên, tỏ lòng bản thân cũng rất thích dì Liên, tiểu gia hỏa còn trùng điệp thơm lên má của dì Liên, đem miệng dính toàn sữa bò của mình toàn bộ dính hết lên gò má dì Liên.

Dì Liên lại không chút chú ý, ngược lại cao hứng tới hỏng luôn, trái tim già cũng bị cái hôn của tiểu tử này mềm thành một vũng nước rồi, kìm lòng không đậu mà hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ trắng nộn nộn kia, suýt nữa kích động muốn khóc.

Nguyên Lãng cùng Vu San San liếc nhau, trong lòng hai người đều nghĩ: Được rồi, lại một người bị tiểu mập tử mê hoặc.

Sợ dì Liên kích động quá mức, Nguyên Lãng không thể không lên tiếng cắt đứt thân thiết của một già một trẻ, đem Vu San San đứng ở một bên giới thiệu cho dì Liên , \ "dì Liên , đây là san san. \ "

Vu San San đã nghe Nguyên Lãng nói qua dì Liên là người nuôi anh từ bé tới lớn, đối với anh cũng rất tốt, như mẹ của anh vậy, cho nên cô đối với dì Liên rất tôn trọng, dẫn đầu mở miệng chào hỏi: \ "chào dì Liên ạ, con là Vu San San. \ "

Thời điểm dì Liên nhìn thấy Vu San San, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc , dù sao trước kia bà đã đoán mò rất lâu Nguyên Lãng sẽ dẫn cô gái như thế nào về nhà, nhưng có đoán thế nào cũng không ngờ rằng sẽ như Vu San San kiểu này. Cô nương này ...thật sự có chút phúc khí a.

【Edit】nhật kí của đô đôWhere stories live. Discover now