Chương 67

7.6K 567 37
                                    

Đêm qua Phó Vân Thâm đánh cho Thời Mộ một quyền kia rất nặng, trên mắt cô bầm đen một mảnh, trong tủ lạnh lại không có túi nước đá chườm , cô phải chịu đựng dùng một khối thịt bò đông lạnh để chườm cho bớt đau.

Chu Thực có chút buồn bực: "Mộ ca, cậu bị ai đánh vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Phó Vân Thâm cùng Thời Mộ đều nhìn lẫn nhau một chút, sau đó lúng túng dời ánh mắt.

Chu Thực không hỏi nhiều, nói tiếp: "Em cậu buổi sáng sáu giờ đã trở về nhà rồi , nhờ tôi nói với cậu một tiếng."

Phó Vân Thâm gật đầu một cái, không nói gì.

"Tôi cũng phải về nhà đây , mẹ tôi hôm nay muốn trở về, nếu mà không nhìn thấy tôi ở nhà thì bả lại lải nhải mãi ."

Phó Vân Thâm phất phất tay.

Chu Thực bĩu bĩu môi, khoác cặp sách lên lưng, đổi giày rời đi.

Thời Mộ mắt nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời nhiệt độ rất thấp, nặng nề , sau khi chườm lạnh đỡ hơn một chút , Thời Mộ đem thịt bò buông xuống, "Tôi cũng về nhà đây ."

Phó Vân Thâm lần này có phản ứng, đôi mắt phượng rơi nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo.

Cô quấn quấn góc áo, khúm núm: "Tôi nghĩ, nghĩ về nhà dọn dẹp nhà cửa một chút .. . ."

Cậu nhíu mày: "Cậu không nấu cơm cho tôi nữa ?"

Thời Mộ cẩn thận giương mắt, nghĩ đến chuyện hôm qua trong mơ , càng day dứt , thế là nói: "Vậy nếu không cậu đi đến nhà tôi ? Đến đó rồi tôi làm cho cậu , cậu thích ăn cái gì tôi đều làm cho cậu ."

"Được." Thiếu niên trả lời không chút do dự.

Phó Vân Thâm trực tiếp thu thập đồ vật, còn thay quần áo cùng nội y, chuẩn bị thập phần đầy đủ.

Trong nhà chỉ có một cái ô che mưa, lúc ra cửa cậu đưa cho Thời Mộ, còn bản thân mặc quần áo mưa đội mũ , hai tay đút túi đi theo bên cạnh .

Mưa rơi lất phất , gió thổi qua mát lạnh , cô liếc nhìn Phó Vân Thâm, nghiêng gió trong mưa phùn thân hình thiếu niên thẳng tắp, mặt mày lạnh lùng , không có bộ dáng nói nói cười cười, cậu càng nghiêm túc đạm mạc, cao lãnh tự phụ, càng khiến cô liên tưởng đến hình ảnh Phó Vân Thâm trong mơ kêu yamete thật phần khó quên.

Thời Mộ xoa xoa lỗ tai đã đỏ lên , đem cây dù hướng qua cậu nâng nâng.

"Tôi không cần." Cậu tránh đi.

"Cái ô này thật lớn, hai chúng ta có thể cùng che ."

Cậu rất cố chấp: "Vậy cũng không cần."

"Nếu không cậu cầm ?"

Phó Vân Thâm lông mi rung động, tiếp nhận ô che mưa lại thuận thế đem người hướng như ôm trong ngực , không nói lời nào, ô che mưa đem hai người hoàn toàn bao phủ đi lên.

Hai người cách nhau rất gần, cô còn có thể ngửi được trên người thiếu niên mùi bột giặt quần áo , hương vị trà xanh hòa với mùi tanh của bùn đất trong không khí, nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ.

[HOÀN EDIT] Xuyên đến trước khi đại lão hắc hóaWhere stories live. Discover now