Chương 47

6.5K 664 54
                                    

Bảy giờ tối, Thời Mộ đúng giờ đến phòng thể thao luyện tập.

Vốn nghĩ Phó Vân Thâm chỉ nói giỡn, không ngờ lại tới thật, tham gia náo nhiệt còn có Chu Thực và Hạ Hàng Nhất, hai người này hoàn toàn là do rảnh rỗi tới để giết thời gian.

“Học trưởng Thời Mộ, anh tới rồi ạ ~ “

Bối Linh tới sớm một bước, cô ấy thay một cái áo thể dục không tay màu đen, tóc ngắn chạm vai được cột thành búi củ tỏi nhỏ, vừa thanh xuân vừa có sức sống.

Chu Thực phì cười: “Em chỉ nhớ học trưởng Thời Mộ của em thôi à.”

Nghe được lời ghẹo, Bối Linh xấu hổ kéo vạt áo: “Anh Phó cũng tới à ~ “

“Còn gì nữa không?” Chu Thực khom lưng tiếp tục ghẹo cô bé.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bối Linh ửng hồng: “Chào anh Chu ạ ~ “

Đôi mắt liếc về Hạ Hàng Nhất đang đứng ở phía sau, cô không vui phồng má.

Cô hơi ghen tị vì Hạ Hàng Nhất tốt số, rõ ràng là mình biết Thời Mộ trước, kết quả cậu ta hay rồi, gặp vận may, không uổng một chút công sức nào được chuyển vào phòng 415, ngủ giường phía trên Thời Mộ nữa.

“Tại sao em chỉ gọi Thời Mộ là học trưởng?”

Bối Linh rất thành thật: “Học trưởng nghe có vẻ đứng đắn hơn ạ.” ???

Ý nói bọn họ không đứng đắn hả??

Trong chốc lát, lão Hoàng xách theo máy ghi âm bước vào.
Thấy trong phòng có thêm vài người, cũng không đuổi đi, lại nhìn Phó Vân Thâm, ánh mắt càng sâu xa: “Được rồi Thời Mộ, ngày đầu tiên đã có khán giả?”

Thời Mộ ngượng ngùng: “Thầy Hoàng đừng nói vậy, ba người này chỉ ham vui thôi.”

Lão Hoàng nói: “Đây cũng xem như là khán giả.”

Loay hoay một lát, lão Hoàng không nói nhảm nữa: “Trước tiên nhảy 20 phút để rèn luyện cơ bắp nào, nghỉ một lát sẽ luyện tiếp thể dục nhịp điệu. Ba đứa bên kia, muốn vào tập cùng không?”

Chu Thực méo miệng: “Không phải chứ lão Hoàng, chỉ luyện tập thể dục nhịp điệu thôi mà cần người luyện cùng nữa hả? Cho em xin đi, thầy tự xử đi thầy.”

Nói xong, kéo ghế ngồi xuống, thuận tiện còn lấy hai gói thanh cay từ trong cặp ra. Cậu biết Phó Vân Thâm không thích ăn thứ này nên đã đưa cho Hạ Hàng Nhất: “Nếm thử không?”

Hạ Hàng Nhất nhận lấy rồi ăn, nhíu mày vì cay. Sau đó, cậu cũng lấy từ trong cặp ra một cái bọc giấy đựng đồ ăn vặt: “Nếm thử không?”

Chu Thực: “Đây là gì?”

Hạ Hàng Nhất: “Ngô công (rết) rán khô.”
Chu Thực: “...”

Cmn, cậu đúng là một tên độc ác!

Một đôi tay xẹt ngang bắt lấy vài con, Phó Vân Thâm nhai kỹ nuốt chậm, hài lòng gật đầu: “Ngon đấy.”

Hạ Hàng Nhất nghe vậy, cười.

Chu Thực: “...”

Cmn, đây là hai kẻ độc địa!!

[HOÀN EDIT] Xuyên đến trước khi đại lão hắc hóaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ