Phiên ngoại: Phượng Chi Dao (1)

930 57 11
                                    

Phượng Chi Dao, đại thiếu gia của Phượng gia. Mới vừa ra trường năm 20 tuổi đã nắm chức chủ tịch của một trong những công ti lớn nhất nước.

Trẻ tuổi như vậy nhưng không ai dám coi thường anh. Một phần là công ti do Phượng gia nắm phần lớn cổ phần, khi Phượng Lâm giao lại quyền cho Phượng Chi Dao thì không ai có quyền phản đối. Một phần nữa là từ khi còn đi học anh đã sớm thực tập, tham gia và đóng góp những dự án quan trọng cho công ti. Tài năng của anh đã sớm được cổ đông trong công ti nể trọng.

Ai cũng biết, chủ tịch Phượng Chi Dao đẹp trai tài giỏi, xuất thân cao như vậy nhưng tính tình lại ôn hòa nhã nhặn, chưa ai từng thấy anh nổi giận bao giờ. Anh cư xử với mọi người rất lịch sự, không bao giờ xuất hiện chuyện ỷ thế hiếp người. Dù có gặp phải bất kì tình huống nào, kể cả việc đối tác vô lý làm loạn, anh luôn giữ được sự bình tĩnh, không bao giờ mất kiểm soát.

Tất cả nhân viên nữ trong công ti đều mến mộ anh, coi anh là hình mẫu lí tưởng. Người đàn ông độc thân hoàn hảo. Nhưng vẫn chưa hề nghe nói anh có bất kì người bạn gái nào.

Nếu nhân viên trong công ti biết vị chủ tịch hiền hòa lịch thiệp của bọn họ khi còn bé là đại ca khét tiếng trong trường, ai nghe tên cũng sợ khiếp vía. Không biết biểu tình của họ sẽ thế nào.

* Lúc bé nên mình sẽ đổi sang cậu nhé.

Khi còn bé, thứ Phượng Chi Dao đối mặt hằng ngày không phải là vui chơi thỏa thích, hạnh phúc bên cha mẹ như những đứa trẻ khác. Mà là căn biệt thự lạnh như băng, người hầu đầy nhà nhưng không dám nói chuyện với cậu câu nào. Là những môn học tính toán, năng khiếu không bao giờ học hết, là gương mặt gia sư mỉm cười khen cậu giỏi và tiếp tục giao thêm một đống bài. Cha mẹ không bao giờ ở nhà, lâu lắm mới xuất hiện một lần và nhanh chóng đi mất.

Là một đứa trẻ, đương nhiên cậu sẽ không thể hiểu được những khó khăn mà cha mẹ phải chịu. Cậu có cảm thấy bất công không? Tất nhiên là có.

Khi nhìn những đứa trẻ vui đùa thoải mái đến lấm bẩn bùn đen vẫn nở nụ cười thật tươi ngoài công viên, còn cậu thì không được phép làm những điều đấy. Quản gia bảo cậu không nên lãng phí thời gian vào việc chơi bời, nên học hành chăm chỉ để sau này phụ giúp cha mẹ.

Không có ai cùng chuyện trò trong một khoảng thời gian dài khiến tín tình cậu khá trầm lặng, không biết cách làm thân với người khác. Bạn bè đồng trang lứa không ai chịu chơi với một kẻ vô vị như cậu. Tuổi thơ của cậu luôn luôn cô độc, không có một người bạn nào.

Cậu căm ghét cuộc sống của mình. Căm ghét ngôi nhà to lớn im ắng phát sợ, căm ghét những bài tập chán ngấy mà ngày nào cậu cũng phải làm. Thậm chí, cậu còn căm ghét cha mẹ mình.

Ngày sinh nhật là một trong những ngày hiếm hoi mà Phượng Chi Dao được gặp cha mẹ mình. Cậu rất háo hức, rất mong chờ. Đứa bé nào cũng trông mong đến ngày sinh nhật, ngày mà được vui vẻ bên bạn bè và người thân, được tặng thật nhiều quà tặng đẹp đẽ và ăn nhiều món ngon. Cậu không có bạn bè, thế nên cậu chỉ mong chờ vào có thể ở bên cha mẹ một ngày thật hạnh phúc.

Thế mà thứ cậu nhận được ngày hôm đó là một bàn ăn lớn chỉ có duy nhất mình cậu. Những món quà vô tri được bao bọc bằng đủ giấy gói màu sắc sặc sỡ và chiếc bánh sinh nhật to đùng xinh đẹp. Nhưng.. có ý nghĩa gì chứ. Có ý nghĩa gì khi đón sinh nhật một mình? Cậu đâu cần những thứ này. Cậu chỉ muốn có ba mẹ bên cạnh trong một ngày thôi, khó lắm sao?

Ba mẹ có thực sự hiểu cậu muốn gì không? Cậu chỉ muốn được vui đùa như những đứa trẻ khác thôi, mong muốn của cậu có quá đáng lắm không? Tại sao chỉ một mong ước vậy thôi cũng không được chấp nhận.

Phượng Chi Dao trong ngày sinh nhật một mình nhìn ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật đến khi nó tàn lụi, rồi đứng dậy đi mất. Cậu thậm chí còn không thèm ước nguyện điều gì, cậu không tin tưởng nữa rồi. Tâm của cậu đã sớm lụi tàn như ngọn nến kia.

Phượng Chi Dao bảo với quản gia rằng sau này cậu không cần tổ chức sinh nhật nữa, bỏ mặc những lời dò hỏi quan tâm. Không có hi vọng... sẽ không cần thất vọng.

Phượng Chi Dao tiếp tục sống cuộc sống nhạt nhẽo như vậy đến hết cấp 1. Không bạn bè, không vui đùa, không biết đã bao nhiêu năm rồi cậu không nở nụ cười. Cậu dễ dàng có được những bài kiểm tra cao điểm, vị trí hạng 1, nụ cười khen ngợi của giáo viên và ánh mắt ngưỡng mộ của bạn học. Nhưng cậu không vui vẻ gì.

Cuộc đời của cậu chính thức thay đổi từ khi bước vào cấp 2. Ngày mà cậu bị đám côn đồ chặn lại ở bên hẻm sau trường học.

Chúng lớn hơn cậu vài tuổi, đe dọa cậu mau đưa ra tiền cho tụi nó. Cậu có tiền tiêu vặt, thường ngày cũng không cần xài gì nên thản nhiên đưa ra. Chúng lại tưởng rằng cậu sợ, ngày nào cũng bám đuôi đòi tiền.

Có một hôm Phượng Chi Dao phiền quá, có vẻ như nếu không giải quyết dứt điểm thì tình trạng này sẽ kéo dài mãi. Thế là cậu đánh lại tụi nó, cậu đã được học võ từ bé nên cũng không gặp khó khăn gì, chỉ bị thương một ít.

Vậy nên ngày hôm sau nguyên đám đấy kéo nhau đến xin lỗi cậu, gọi cậu một tiếng đại ca. Phượng Chi Dao ngạc nhiên nhưng cũng không để ý mấy, nhưng sau đấy chúng cứ bám kè kè theo cậu suốt. Thế là, cậu có bạn. Đám bạn đầu tiên trong đời là những đứa quậy phá, học sinh bất lương trong mắt thầy cô.

Nhưng mà Phượng Chi Dao thấy vui lắm, ít ra thì cậu không còn cảm thấy cô độc nữa. Những trò đùa nghịch phá làng phá xóm của tụi nó làm cậu cười rất vui vẻ, đã rất lâu rồi cậu cậu không biết cười là thế nào.

Sau giờ học Phượng Chi Dao đã được dẫn tới rất nhiều nơi mới lạ: công viên giải trí, tiệm net, quán bida,.. Rất nhiều thứ cậu chưa từng bắt gặp trong đời lần nào và cậu thấy thích thú về những điều đó.

Thầy cô đều cố gắng khuyên bảo cậu nên tránh xa những học sinh xấu đó. Nhưng cậu không làm theo, sao cậu có thể cưỡng lại những thứ mà cậu mong ước từ lâu chứ?

Phượng Chi Dao chỉ đơn giản là theo tụi lớp trên chơi bời, lâu lâu đánh vài trận nếu có người gây sự. Vậy mà không biết cái gì đồn ra mà càng ngày càng nhiều đứa trong trường gọi cậu là đại ca, rồi nhiều đứa xin làm đàn em của cậu. Cứ như thế mà hầu như nguyên cả trường ai cũng biết Phượng Chi Dao là trùm trường, cũng đều kính sợ cậu.

P/s: sắp 1k vote rồi huhu mong chờ quáaa

[Huấn văn] [Đam mỹ] Phượng giaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ