Phần 21: Kết quả

Mulai dari awal
                                    

Mà giờ đây, Trần Thanh Vũ nhìn qua Hạ Vân đang đọc bảng điểm ở kế bên, có vẻ cậu đã tìm được đối thủ xứng tầm rồi nhỉ.
Aa, tự dưng thấy phấn khích quá!

Trần Thanh Vũ nghía qua bảng điểm của Hạ Vân, cũng phải thăm dò đối thủ đã chứ.

.....

Ngữ văn..100 điểm, điểm tối đa???!!!
Thực sự có thể đạt điểm như vậy ở môn văn sao? Đùa à, có còn là con người không vậy?! Không thể nào, quá vô lý!!!

Có lẽ thấy ánh mắt của cậu kinh ngạc dữ quá, Hạ Vân rốt cuộc cũng quay sang nhìn cậu.
"Sao thế?"

"C..cậu làm thế nào để đạt được 100 điểm môn văn vậy?" Trần Thanh Vũ có chút lắp bắp hỏi.

"Hửm? Chắc là ăn may thôi, bình thường không đạt tới vậy đâu. Tầm 98,99 thôi à." Hạ Vân nhún vai, nhỏ giọng trả lời.

Trần Thanh Vũ chống cằm suy tư về nhân sinh của mình.
Cái gì mà tầm 98,99 thôi à??? Điểm đó cả đời này cậu chưa từng nhìn thấy trong điểm văn của mình đấy.

Khó quá ta, đứng trước điểm văn khủng bố như vậy cậu có chút chùn bước. Không phải nhát gan đâu, mà là hiểu rõ thực lực của mình. Cậu tự hiểu là mình sẽ không thể nào đạt điểm văn cao như vậy, môn văn là điểm yếu của cậu mà. Hạ Vân lại giỏi như vậy ở môn cậu yếu nhất.
Haiz, chả lẽ bây giờ cậu phải chấp nhận tụt xuống hạng 3 sao, không cam lòng tí nào.

Một người kiêu ngạo như Trần Thanh Vũ, lần đầu cảm nhận được thất bại não nề.

"Ồ, cậu được 100 điểm toán luôn sao, giỏi thật đấy." Hạ Vân nghía sang điểm của cậu, thấp giọng trầm trồ.

"Hả?" Trần Thanh Vũ khôi phục lại tinh thần sau cú sock, nhìn lại bảng điểm của Hạ Vân lần nữa.

"Toán cậu được 95 điểm hả?" Trần Thanh Vũ thấp giọng hỏi. Đề toán lần này cũng không quá khó quá mà.

"Ừm, bài cuối tôi không biết làm nên bỏ luôn." Hạ Vân gật đầu.

!!!

Vậy ra Hạ Vân kém môn toán hơn cậu kìa! Có cơ hội rồi!
Trần Thanh Vũ mỉm cười, lập tức lên tinh thần. Cậu chưa thua mà, phải cố lên chứ. Nhiệt huyết ham muốn chiến thắng bỗng dâng trào trong lòng cậu.

Tính cách cậu vốn dĩ như vậy, hiếu thắng. Cậu chấp nhận thua anh mình, nhưng người khác thì không.
Đã lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy muốn tranh đấu như vậy. Đúng là phải có đối thủ mạnh thì mới kích thích được sự hiếu chiến nhỉ.

"Hạ Vân, lần sau nhất định tôi sẽ vượt qua cậu." Trần Thanh Vũ quyết tâm nói.
"Hả? Cậu muốn đấu với tôi hả?" Hạ Vân ngạc nhiên hỏi.

"Đúng, lần sau tôi sẽ không thua hay đồng hạng với cậu nữa đâu." Trần Thanh Vũ trầm giọng nói.

Hạ Vân mỉm cười, lười biếng chống cằm lên tay nhìn cậu nói:
"Không ngờ cậu lại thích học tập vậy đấy. Trong lớp tôi thấy cậu cũng toàn ngủ suốt mà."

"À..ừm. Đấy là do tối tôi học khuya quá thôi. Nói chung thì lần sau tôi sẽ thắng cậu" Trần Thanh Vũ bị nói trúng tim đen, nhỏ giọng phản bác.
Có lẽ vì đã khá thân với Hạ Vân sau vụ của Đen nên cách nói chuyện của cậu cũng trở nên tùy hứng và thoải mái hơn. Chứ trước đây cậu còn không muốn nhìn mặt cậu ta.

Hạ Vân bật cười, ngồi thẳng dậy hứng thú nói:
"Được thôi. Vậy chúng ta chờ lần thi tiếp theo nhé." Cậu bạn cùng bàn thường ngày lạnh nhạt, toàn nằm ngủ hóa ra lại thích học tập đến vậy, còn thách đấu nữa chứ. Quả là thú vị.

Nhưng mà có lẽ anh thua mất, cậu ấy giỏi toán đến như vậy. Chắc là anh cũng phải cố gắng thôi. Đâu thể để cậu ấy thất vọng vì anh quá yếu được, đúng không?

P/s: chắc phải đổi thể loại sang đam mỹ vườn trường có yếu tố huấn văn quá. Hic mê thanh xuân vườn trường quớ rồi.
Bao giờ mới iu nhau nhỉ? Tui nói sẽ nhanh thôi mà cứ đà viết dai này thì...ai biết được.

[Huấn văn] [Đam mỹ] Phượng giaTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang