7. quận ai vương

481 40 1
                                    

7.

Bầu trời Thiên Lộc qua những ngày nắng khô cằn cuối cùng cũng nhỏ xuống những hạt mưa đầu tiên.

Lê Hạo đứng trên đàn tế trời, mặc quan phục đỏ sẫm, đầu đội ô sa, chân đi hài vải, cung kính đọc văn tế cầu mưa rồi cúi lạy ba cái, bầu trời như nghe thấu tiếng y liền cho sấm đánh vang, sét theo trước chẻ dọc từng mảng mây. Mưa bắt đầu kéo đến.

Người dân Thiên Lộc đồng loạt quỳ xuống vái lạy liên tục, miệng lẩm bẩm tạ ơn trời đất.

Từ xa, An Sinh chống lưng vào cột đình, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc xoã một nửa bay lật phật trong gió, lấm tấm nước mưa.

Quang cảnh này trong mắt An Sinh không khác gì một phân đoạn trong phim cổ trang Trung Quốc cô thường xem hồi bé, cô trầm trồ cảm thán trong lòng.

Đại Việt có Lê Hạo đúng là phúc của nhân dân, y không ngại sinh tử, dẹp tan tặc thần, cứu tế nạn dân, còn thành công cầu mưa cho xã tắc. Chỉ là đến bây giờ An Sinh vẫn chưa nghĩ ra, trong sách lịch sử có vị danh nhân nào tên Lê Hạo.

Đang mãi nghĩ ngợi, An Sinh giật mình nhìn con chim khổng lồ chao lượn giữa bầu trời xám xịt đầy giông gió. Con chim sải đôi cánh lớn hú lên âm thanh kiêu mãnh, được một lúc thì nó lao về phía An Sinh nhanh như cắt. An Sinh hoảng hồn nhắm tịt mắt, ngay tức khắc tiếng kêu ken két của con chim đã vang bên cạnh tai cô.

Bằng khoái chí cười khanh khách nhìn dáng vẻ sợ hãi của thiếu niên đối diện.

An Sinh hé mắt, phát hiện chú diều hâu ban nãy đang đảo mắt quan sát cô, đứng đằng sau là Bằng và cánh tay phải quấn da thú, làm bàn đậu cho chim. Bằng thôi cười giễu cợt, đưa con chim lại gần An Sinh hơn.

- Đây là Huyền Vũ, chim đưa thư giữa chúng ta và hoàng thượng.

Một kẻ không sợ trời không sợ đất như An Sinh thế mà lại sợ chim. Bằng cố giấu sự thích thú, dùng giọng bình tĩnh giới thiệu nhân vật triều đình đặc biệt này.

An Sinh vẫn còn hoảng, tức giận lườm Ngô Bằng. Vốn không nghĩ hoàng đế bệ hạ sẽ dùng diều hâu làm phương tiện truyền tin tức, An Sinh vuốt cằm trầm mặc suy tư. Làm vậy không phải hơi phô trương sao?

- Ta còn nghĩ các ngài dùng bồ câu.

- Bồ câu? Mấy thứ đó so với Huyền Vũ chậm chạp hơn nhiều. Một tin cấp báo trong ba ngày phải giao tới tay bệ hạ, khâm sai đại nhân đã xem xét nhiều góc độ sau đó phát hiện Huyền Vũ là con chim có thể đáp ứng được yêu cầu gần như là hoàn hảo nhất. Trừ khi nó bị bắn hạ, còn không dù là đoạn đường xa thế nào, tối đa ba ngày nó sẽ bay đến kinh thành.

Lại một lần nữa An Sinh tỏ ra kinh ngạc trước kỹ năng dùng động vật đưa thư của người xưa. Tới chuyện này mà Lê Hạo cũng phải nghiên cứu, xem ra hắn ta rất giỏi. À không, phải là giỏi nhất trong những người giỏi mới đúng.

Nói đến Lê Hạo, An Sinh lại nảy sinh tính tò mò.

- Ngô Bằng, rốt cuộc khâm sai đại nhân làm chức quan gì trong triều vậy?

[Xuyên Không, Cảm hứng Lịch Sử] Lê Sơ Chi MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ