Creepypasta's Past

By Twoface_G

278K 12.4K 4.1K

Nguồn gốc của mỗi creepypasta tui sưu tầm trên mạng hoặc tự dịch Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ More

Jeff The Killer
Jane the killer
Ben Dronwed
Sally Willams
Homicidal Liu
Bloody painter (Helen Otis)
Dr. Smiley
Haunted Majora'Mask( P1)
Haunted Majora's Mask(P2)
Haunted Majora's Mask(P3)
Haunted Majora's Mask (P4)
Haunted Majora's Mask(P5)
Haunted Majora's Mask( P6)
Clockwork
Laughing Jack
Slenderman
Hoodie
Masky
Ticci Toby
Slendy's Brothers
Creepypasta Pokemon: Shiny Eevee
The Pianist
Lost Sliver
Creepypasta Pokemon: Cubone
Seedeater
Laughing Jack Origin
Haunted Pokemon Black/White Game
Puppeteer
Eyeless Jack Origin
Charlie (Sally's Teddy Bear)
Jason the Toy Maker
The Purple Ballon (Candy Pop)
Tails Doll
Zalgo
SCP-173
Grinny
Smile Puppy (Happypasta)
Laughing Jill
Eyeless Jack
The Doll Maker
Suicide Sadie
BOB
Sadie Serenade
Smile dog
Candle Cove
Judge Angle Origin
Dark Link
Người đàn ông không mặt (Slenderman)
Ben Drowned (another) Origin
Smile Dog. jpg Origin
Experiment 84-B (Slenderman Origin)
Kagekao
Zero Origin
Lulu
Nathan the Nobody Origin
Nina the killer
Qua từng hàng cây (Seedeater)
Jeff the Killer 2015 (1)
Jeff the Killer 2015 (2)
Jeff the Killer 2015 (3)
Jeff the Killer 2015 (4)
Jeff the Killer 2015 (5)
Jeff the Killer 2015 (6)
Jeff the Killer 2015 (7)
Hobo Heart

Jeff the Killer 2015 (8)

308 16 8
By Twoface_G

Đi ngủ đi

Cha mẹ cậu chẳng vui vẻ mấy suốt quãng đường về nhà và cả khi đã tới nơi. Họ hầu như không nói chuyện gì cả, bầu không khí căng thẳng trong xe kéo dài mãi không thôi. Còn Liu, anh cảm thấy khá mừng rằng Jeff vẫn ổn nhưng cũng không biết nói gì hơn về vết thương trên mặt Jeff. Vì vậy, sau khi hỏi thăm vài câu về tai nạn và sự bình phục của em mình, cậu cũng chỉ biết im lặng mà thôi.

Hoàng hôn đã lặn dần về phía chân trời khi họ đặt chân tới nhà. Bụng Liu lúc đó đã bắt đầu réo vì vậy, anh đề xuất rằng cả nhà nên để Jeff quyết định nơi ăn tối để chào mừng Jeff về nhà.

"Cứ đi ngủ đi, cả hai đứa, ngủ đi" Shelia chậm rãi đáp. Sau đó cả bà và chồng mình ai nấy đều bỏ về phòng. Nhưng vào đó để cãi lộn hay cảm thấy sót lòng thì có trời mới biết được?

Jeff và Liu cũng không nói chuyện gì mấy đêm đó. Jeff dành hết phần thời gian còn lại ngắm nhìn mình trong gương. Cậu liên tục kéo lớp băng bó ra và nhìn vào vết sẹo. Liu cũng muốn ngó trông thử xem thực hư thế nào nhưng lại lặng lẽ quay đi, vì bởi anh lo rằng Jeff sẽ cảm thấy không thoải mái.

"Mừng em về nhà, Jeff. Anh nhớ em lắm và anh mong là em vẫn ổn" Liu nói với cậu em trai dang mãi ngắm nhìn bản thân mình trong gương.

"Em không hề ổn và anh cũng vậy. Không ai thật sự ổn cả. Có một thứ dịch bệnh ở đây. Điểm khác biệt duy nhất đó chính là bệnh của em đã lộ rõ ra ngoài rồi" Jeff đáp thẩn thờ như một cái máy

"Ý em là sao?" Liu bối rối

"Một ngày nào đó, anh sẽ hiểu thôi. Nó đang diễn ra và mọi thứ rồi cũng sẽ sụp đổ" Jeff nói, tay vẫn còn mân mê miếng băng còn vương chút máu.

"Jeff, em đang cố mô tả gì vậy?" Liu cảm thấy hơi lo ngại

Jeff không đáp lại và một lúc trôi qua, Liu đành để Jeff ở một mình. Anh ghé qua phòng ngủ của cha mẹ và khẽ gõ lên cửa phòng.

"Sao? Muốn gì?" Giọng nói lạnh nhạt của bà vang lên.

"Mẹ ơi, Jeff cứ là lạ thế nào ấy, mẹ có thể vào tâm sự với em nó có được không?"

"Lượn đi Liu, để mẹ mày yên đi" Giọng cha cậu vang lên. Liu là một cậu con trai vâng lời, anh không nói gì cả và lẳng lặng về phòng. Anh nào có biết rằng, đây là những câu từ cuối cùng của cha mẹ dành cho anh.

Đêm đó, Shelia và Matt Woods cùng nhau thức thêm chút nữa vì hai người chủ yếu toàn ngủ vào ban ngày, nên mất phải mất một lúc hai người mới bắt đầu lơ mơ dần. Đột nhiên, tấm chăn ấm hai người đang đắp liền bị kéo văng ra khiến cả hai thức tỉnh. Để rồi nhìn thấy một ánh sáng le lói từ nơi phòng tắm của căn phòng. Cánh cửa có phần hơi nứt nẻ, còn ánh đèn trông thật yếu ớt. Dù vậy, họ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng một ai đó đứng ở cuối giường.

"Cái, cái gì vậy?" Shelia lầm bầm.

Nhìn một lúc, hai người nhận ra đó chính là con trai mình. Matt nhanh chóng với tay ra chiếc đèn bàn kế bên giường. Jeff đứng ở đấy, lặng im. Khuôn mặt kinh hãi của cậu lộ rõ trước mắt hai người. Tay phải cậu lăm le một con dao bếp dài sắc nhọn.

"Mày làm gì vậy hả, con trai?" Matt cố đánh thức bản thân khỏi giấc ngủ.

"Nó cầm con dao kìa!" Shelia hét lên, tay bà nắm chặt lấy cánh tay của chồng mình, trong khi ông đang cố giữ bình tĩnh hết sức.

"Lạy chúa, Shelia à, chắc do thuốc giảm đau thôi, hẳn là thằng bé đang mộng du đấy, bình tĩnh đi"

Jeff khẽ nghiêng đầu và không nói gì cả. Cậu nhìn chằm chằm cha mình rồi từ từ đưa con dao lên để ông chiêm ngưỡng nói.

"Con trai, con muốn gì?" Matt hỏi.

"Dọa hai người" Jeff vô cảm đáp.

"Matt... làm gì đi!" Shelia van xin

"Được rồi con ạ, cha biết con đã trải qua nhiều chuyện không vui, nhưng con cần phải quay về giường. Cha sẽ gọi bác sĩ đến vào sáng mai và..."

Jeff di chuyển nhanh về phía kế bên cha mình, trông khác nào một kẻ mới lớn kết hợp với thứ ma quỷ lượn lờ, ẩn mình trong đêm lặng.

"Con trai à, con làm cha sợ đấy, con muốn cái gì?" Matt từ từ nhích ra để tạo khoảng cách với con trai mình

"Tốt quá, giờ con có thể làm cha đau đớn được rồi" Jeff vô cảm đáp.

Cha cậu vừa bật ra âm tiếng khác với ý định hỏi thêm một câu nữa, để cố lí lẽ với con trai mình. Jeff chẳng cho ông thời gian để nói dứt câu. Cậu bước tới giường và đâm phập con dao nhọn vào bụng của cha mình. Matt cố chống đỡ lại Jeff nhưng vì vết thương giữa bụng khiến ông bị sốc mạnh và trượt tay. Jeff có thể nghe thấy tiếng la hét của mẹ mình nhưng cậu mặc kệ nó qua một bên. Cậu chỉ muốn xử lý cho xong ông già trước.

Rút dao ra khỏi đó, Jeff lại nhanh chóng đâm vài ba nhát nữa vào dạ dày của ông. Matt thở gấp và bắt đầu ho ra máu. Cả cơ thể ông co giật và giãy giụa mỗi khi con dao chạm vào người. Sau ba nhát đâm, Matt Woods đã lặng im như xác chết.

Shelia lúc bấy giờ đã lùi lại sát đầu giường. Bà muốn nhảy ra khỏi đó và chạy thoát thân nhưng rốt cuộc thì bà sợ đến mức kẹt cứng chân giữa góc giường với cái bàn. Trong trạng thái lo sợ và khủng hoảng tột độ, bà chẳng thể nào làm một việc đơn giản như gỡ chân ra khỏi chỗ đó.

"Jeff.... Tại sao con lại làm vậy với chúng ta" Bà run rẩy.

"Randy mới là đứa gây chuyện, chắc bà đã biết rồi đấy nhưng không bà chọn bỏ lơ nó đi. Liu thì bị dập môi, bà cũng thấy cả rồi đấy nhưng bà cũng cho qua. Tôi thì bị súng bắn vô mặt, còn bà thì sao? Bà chọn sẽ tin Randy ư? Tại sao vậy? Chỉ để bà hòa nhập với cái xã hội này à?" Giọng Jeff vang lên như thể một con thú hoang đang gầm gừ.

"Không, con yêu, mẹ tin con, chỉ, chỉ là công việc của cha con...chúng ta mới đến đây v-và... Chúa ơi Jeff, làm ơi..." Bà van xin.

"Thế bà nói sao về việc học tại gia đi chứ? Kể tôi nghe thử bà không muốn cho tôi ra xã hội đến cỡ nào? Chỉ vì cái mặt tôi thôi đấy. Nói tôi nghe coi bọn con nít khác sẽ chẳng ai muốn lại gần tôi và không bậc cha bậc mẹ nào thèm đoái hoài đến cái nhà này. Kể đi nào mẹ ơi, kể coi mọi thứ tốt đẹp đến cỡ nào khi bà dạy học cho tôi tại gia..."

"Jeff làm ơn đi, mẹ chỉ hơi căng thẳng thôi, mẹ thật lòng lo cho con mà...làm ơn...mẹ yêu con..."

" Mẹ à, con nghĩ mẹ nên tự áp dụng lời khuyên của bản thân đi, cái lời mà mẹ nói với Liu lúc chúng ta vừa về nhà ấy. Khi mà anh ấy bảo là muốn làm gì đó để chào mừng con về đấy. Thế mẹ có nhớ lúc đó mẹ nói gì chứ?" Jeff bò lại gần và dồn bà vào góc giường.

"Mẹ đã nói gì?" Câu hỏi khẽ vang lên, cứ như bà đang thều thào.

"Đi ngủ đi!" Jeff gào lên và đưa con dao xuyên vào lồng ngực mẹ cậu. Không dừng ở đó, cậu tiếp tục đâm không ngừng nghỉ, và cho tới khi dừng lại, cậu đã tìm thấy nguyên liệu hoàn hảo đang lan tỏa ra một cách mỹ mãn. Cơn thịnh nộ đó, cảm giác ghê tởm ấy và cả sự chèn ép đã hòa lại thành một xúc cảm tuyệt hảo, vào chính giây phút đó, nhân tính của Jeff đã hoàn toàn vỡ vụn.

Jeff mở cửa phòng anh trai cậu ra, không bất ngờ gì lắm khi trông thấy anh cậu đang say giấc nồng. Nhờ cặp tai nghe đó mà anh ấy có thể ngủ xuyên suốt qua mớ hỗn độn ban nãy. Jeff cảm thấy khá hài lòng về điều đó. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn khi Liu không thể nghe thấy toàn bộ sự việc.

Jeff khẽ ngồi lên giường anh trai mình và vỗ nhẹ. Mất một lúc để khiến Liu mở mắt và ngước nhìn cậu, Jeff nhẹ nhành tháo tai nghe ra khỏi tai Liu.

"Anh được tự do rồi Liu ơi," Jeff nhẹ nhàng nói.

"Jeff, Em....em đang mớ ngủ hay gì?" Liu ngáy ngủ và lẩm bẩm

"Sáng mau anh thức dậy anh sẽ biết. Em thương anh nhiều. Hãy nhớ rằng anh luôn là người bạn tốt nhất của em, nhé?"

"Cảm ơn em, Anh...Anh cũng thương em nhiều lắm. Giờ anh ngủ tiếp đây,"" Liu trả lời rồi lại mơ màng nhắm mắt.

Jeff mỉm cười và đứng dậy. Ngoảnh mặt lại nhìn người anh trai đang say giấc mộng lần cuối, Jeff mất hút vào màn đêm tĩnh lặng.

___________________________________________________________________

Ghi chú: Đây là phần cuối của Jeff 2015 ùwú cảm ơn mọi người đã đọc, có ai có gợi ý gì về dịch thì cứ quăng đây luôn nha

Dâu cũng định làm fic thử gợi ý kêu gọi người về fandom thử ùwú ai đó có fic nào đỉnh hay thông tin nào về fandom thì chia sẻ nhé. Ngoài ra còn có group chat bàn về creepypasta nữa. ùwú mong cái fandom ổn định hơn bên nước ngoài nè

Continue Reading

You'll Also Like

12.5K 940 174
Ngay lúc sắp chết, Điền Chính Quốc bỗng chốc bị kéo vào đoàn tàu luân hồi, trở thành một hành khách sắp bước lên con đường không r...
46.1K 2.9K 139
Con người ai cũng phải chết. Có người chết già, có người chết bất đắc kỳ tử: : Chết vì bệnh, chết vì tai nạn, bị sát hại, nhảy lầu tự tử... Liệu họ c...
29.5K 1K 102
Tác giả: Tịch Dương Tòa chung cư số 49 nằm trên đường Minh Trì, từ lâu đã nổi tiếng với các vụ mất tích và những cái chết không rõ ràng của căn hộ 40...
154K 20.9K 159
TÔI LẠI ĐÁNH SẬP CÂU CHUYỆN KINH DỊ TRONG TRƯỜNG RỒI Tác giả: Du Ngư Tên xuất bản: 学院公约 (Quy định trường học) Giới thiệu: Lâm Dị thi trượt kì thi tuy...