Quỷ hôn ( phần 2 )

By HoDiep90

25K 351 34

Tôi gọi là Mạc Thất, năm nay 18 tuổi. Ở trong mắt người xung quanh, đây là độ tuổi như hoa như ngọc, nhưng tr... More

CHƯƠNG 206 + 207
CHƯƠNG 208 + 209
CHƯƠNG 210 + 211
CHƯƠNG 212 + 213
CHƯƠNG 214 + 215
CHƯƠNG 216 + 217
CHƯƠNG 218 + 219
CHƯƠNG 220 + 222
CHƯƠNG 223 -225
CHƯƠNG 225-227
CHƯƠNG 228-229
Chương 230-231
Chương 232-233
Chương 234-235
Chương 236-237
Chương 238-239
CHƯƠNG 240-241
CHƯƠNG 242-243
CHƯƠNG 244-245
Chương 246-247
CHƯƠNG 248-249
CHƯƠNG 250-251
CHƯƠNG 252 - 253
CHƯƠNG 254-255
CHƯƠNG 256 -257
CHƯƠNG 258 - 259
CHƯƠNG 260-261
CHƯƠNG 262-263
CHƯƠNG 264-265
CHƯƠNG 266-267
CHƯƠNG 268-269
CHƯƠNG 270-272
CHƯƠNG 273-274
CHƯƠNG 274-275
CHƯƠNG 276-277
CHƯƠNG 278-279
CHƯƠNG 280-281
CHƯƠNG 282-283
CHƯƠNG 284-285
CHƯƠNG 286-287
CHƯƠNG 288 -289
CHƯƠNG 290-291
CHƯƠNG 292-293
CHƯƠNG 294-295
CHƯƠNG 296-297
Chương 298-299
CHƯƠNG 300-301
CHƯƠNG 302-303
CHƯƠNG 303-304
CHƯƠNG 305-306
CHƯƠNG 307-308
CHƯƠNG 308-310
CHƯƠNG 311-312
CHƯƠNG 313-314
CHƯƠNG 315-316
CHƯƠNG 327-318
CHƯƠNG 319-320
CHƯƠNG 321-322
CHƯƠNG 323-324
CHƯƠNG 325-326
CHƯƠNG 327-328
CHƯƠNG 329-330
CHƯƠNG 331-332
CHƯƠNG 333-334
CHƯƠNG 335-336
CHƯƠNG 337 -338
CHƯƠNG 339-340
CHƯƠNG 341 - 342
CHƯƠNG 345-346
CHƯƠNG 347-348
CHƯƠNG 349 -350
CHƯƠNG 351-352
CHƯƠNG 353 -354
CHƯƠNG 355-356
CHƯƠNG 357-358
CHƯƠNG 359-360
CHƯƠNG 361-362
CHƯƠNG 363-364
CHƯƠNG 365-366
CHƯƠNG 367-368
CHƯƠNG 369-370
CHƯƠNG 371-372
CHƯƠNG 373-374
CHƯƠNG 375-376
CHƯƠNG 377-378
CHƯƠNG 379-380
CHƯƠNG 381-382
CHƯƠNG 383-384
CHƯƠNG 385-386
CHƯƠNG 387-388
CHƯƠNG 389-390
CHƯƠNG 391-392
CHƯƠNG 393-394
CHƯƠNG 395-396
CHƯƠNG 397-398
CHƯƠNG 399-401
CHƯƠNG 402-403
CHƯƠNG 404-405
CHƯƠNG 406-407
CHƯƠNG 408-409
CHƯƠNG 410 -411
CHƯƠNG 412-414
CHƯƠNG 415-416
CHƯƠNG 417-418
CHƯƠNG 419-420
CHƯƠNG 421-422
CHƯƠNG 423-424
CHƯƠNG 425-426
CHƯƠNG 427-428
chương 429-430
CHƯƠNG 431-432
CHƯƠNG 433-435
CHƯƠNG 436-437
CHƯƠNG 438-439
CHƯƠNG 440-441
CHƯƠNG 442-443
CHƯƠNG 444-446

CHƯƠNG 343-344

192 2 0
By HoDiep90

Tôi vẫn là không muốn quan tâm tới anh, tôi chính là một người phụ nữ nhỏ mọn, anh làm tôi khó chịu, tôi cũng sẽ để anh không thoải mái, dù sao phần lớn thời gian cũng đều là tự tổn thương lẫn nhau, đây cũng là do anh tự tìm đến, viết cho tôi một tờ giấy ly hôn, để tôi đầu thai, mọi người đều nhắm mắt làm ngơ thì được rồi, tự mình sống cuộc sống của mình không phải tốt hơn sao?

Qủy Vương thấy tôi vẫn không để ý đến anh, tức giận quay người tôi lại, đè tôi xuống. Tư thế này có chút mập mờ, lại cùng anh bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt bầu không khí không giống nhau nữa.

Trong lòng tôi mắng một tiếng, bản thân vốn đã không có tiền đồ rồi, làm sao có thể lúc này mà suy nghĩ như vậy, nhất định phải kiên trì chịu đựng! Nghĩ như vậy, tôi không quay đầu lại, không nhìn anh.

Bên tai truyền đến âm thanh xì xào, mắt tôi bị một vật gì đó mềm mại bịt lại, cảnh tượng này làm tôi nhớ lại đêm mười bốn tuổi, anh cũng dùng hai tay bịt mắt tôi như vậy, sau đó...

Lúc đó, anh không cho tôi nhìn thấy mặt của anh, lần này anh lại muốn làm như thế nữa, tim tôi lại bắt đầu luống cuống Tôi không quậy, không cãi anh là bởi vì tôi sợ với tình trạng bây giờ của anh chịu không nói, nhưng tôi không muốn làm chuyện này với anh, làm rồi không phải là sẽ tiêu tan hiềm khích lúc trước hay sao?

Huống chi, bộ dạng anh bây giờ yếu ớt như vậy, còn có thể làm được à? Lỡ như làm rồi chịu không nổi thì phải làm sao? Thiên Đế sẽ không cho là tôi cố ý câu dẫn anh chứ, là bởi vì muốn trả thù cho con mình mà giết anh?

Không được, tuyệt đối không được!

Chứng suy nghĩ lung tung của tôi lại bắt đầu phát tác nữa rồi. Đủ các loại suy nghĩ kỳ lạ hiện ra trong đầu tôi, vội vàng ngăn anh lại: "Lúc này mà anh vẫn muốn làm nữa à, anh không muốn sống nữa hay sao?"

Qủy Vương nắm chặt cổ tay tôi, anh hình như tháo mặt nạ xuống rồi, trực tiếp cúi xuống hôn lên môi tôi, ngoài có chút lành lạnh ra, anh còn bá đạo ma sát, không cho tôi cơ hội thở dốc thì anh đã cạy hàm răng của tôi ra, xông vào trong khoang miệng của tôi.

Tôi muốn gỡ thử bịt mắt tôi ra nhưng cổ tay đã bị anh giữ chặt rồi, đè ở trên đỉnh đầu, tôi muốn giãy giụa nhưng không dám lộn xộn, sợ động đến anh, nhưng trong lòng bị anh hôn đến nóng nảy rồi, tôi không biết nên làm thế nào mới tốt.

Cánh môi lạnh như băng từ trên môi tôi dời đi, chậm rãi đi xuống cổ tôi, lúc này tôi mới có cơ hội để nói chuyện: "Diệm Thiên Ngạo, anh bây giờ không thể như vậy được, anh mau bỏ tôi ra."

Tôi muốn khuyên giải anh, anh là một người thích mềm không thích cứng, tôi nếu nói những lời ngọt thì anh đều sẽ đồng ý với tôi, chống đối với anh, cuối cùng cũng bị cưỡng gian mà thôi, căn bản không ngừng được.

Thế mà lần này tôi khuyên đều không có tác dụng, anh căn bản không có ý tứ dừng lại! Mặc dù tình trạng sức khỏe không tốt nhưng sức lực lại không nhỏ, huống chi anh sớm đã hiểu rõ điểm nhạy cảm trên người tôi rồi, bị trêu chọc khắp người, thân thể tôi sớm đã có phản ứng rồi.

Anh ở trên người tôi không ngừng châm lửa, tôi chỉ có thể kháng cự lại, trong lúc giãy giụa làm rơi mặt nạ của anh, trong nháy mắt tôi mở to mắt, rồi nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, tôi đã nhìn thấy mặt của anh rồi, còn anh thì động tác trên tay cũng ngừng lại.

"Em! Nhìn thấy rồi?"

Tôi không biết trả lời như thế nào, lồng ngực bị sự khó chịu bao lấy, đây chính là lý do mấy ngày nay anh không để tôi thay đồ cho anh, không cho phép tôi đụng đến mặt nạ của anh sao? Bây giờ tối cuối cùng cũng biết vì sao anh lúc nào cũng mang mặt nạ rồi, không cho tôi đụng đến bất kì chỗ nào, thì ra anh để ý những thứ này như vậy.

Tôi không nói chuyện, đó là bởi vì tôi đang nghĩ đến những thống khổ mà anh đã trải qua, trong lòng tôi khó chịu vô cùng.

"Em đi đi!"

Tôi cảm thấy anh từ lui lại từ trên người tôi, đưa lưng về phía tôi mang mặt nạ lên, tôi muốn nói với anh chút gì đó, những lời nói đến bên miệng không thể nói ra được, lúc này đầu tôi trở nên trống rỗng.

"Không nghe thấy ta nói à? Ở đây không cần em ngày nào cũng phải canh giữ, em đi đi, ta không chết được."

Tôi im lặng xuống giường mặc lại đồ, cảm thấy giữa chúng tôi cần có thời gian để bình tĩnh lại.

Rời khỏi Minh Điện, tôi xuyên qua điện Diêm Vương chuẩn bị trở về chỗ của mình thì gặp được Thất Dạ, anh ta cẩn thận hỏi tôi: "Thất nương nương, ngài làm sao đi ra rồi?"

Lòng tôi không yên nói: "Bị anh ấy đuổi ra ngoài."

Thất Dạ sửng sốt một chút nói: "Mấy ngày nay không phải rất tốt sao, làm sao nào loạn đến mức như thế này chứ?"

"Anh ấy ngược lại không phải là tự làm loạn, chỉ là anh ấy không vượt qua được trở ngại của bản thân mà thôi."

Việc hủy dung này nếu rơi trên đầu ai thì cũng khó mà chấp nhận được, nhất là người như Diệm Thiên Ngạo có dung mạo trời sinh tuyệt thế như vậy, khuôn mặt của anh bây giờ có một vết sẹo xấu xí như vậy, gần như là hủy hoại nửa má phải của anh, trên người cũng có không ít vết sẹo, gần như là dùng từ thương tích đầy mình để hình dung.

Trước đây lúc ở cùng với anh, tôi cảm thấy anh rất để ý khuôn mặt của mình, bây giờ xem ra, người yêu cái đẹp càng ngày càng nhiều, anh cũng không ngoại lệ.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt của anh, tôi không nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn làm bộ như không thấy mà thôi, tôi không nghĩ đến anh lại để ý như vậy, anh không cho tôi xem, chỉ là không muốn tôi biết, cho nên tôi mới muốn hùa theo ý anh, nhưng tôi tức giận khi anh lại có thể tự ti như vậy, hơn nữa càng lạnh lùng đuổi tôi ra ngoài, có gì ghê gớm đâu chứ?

Chẳng qua cũng bởi vì việc này, tôi không tiếp tục ở lại chỗ anh nữa! Cũng không biết may mắn hay là bất hạnh. Anh vốn dĩ còn có cơ hội sống lại một lần nữa, bây giờ lại bị hủy dung, nên là đã đem cơ hội đó ở trong Địa Ngục dùng hết rồi đi, nếu không lúc anh sống lại, vết sẹo cũng sẽ biến mất, bây giờ anh vẫn còn mạng sống này, hy vọng anh đừng tự dằn vặt nữa, có thể sống tốt đã là may mắn rồi, hà tất gì phải để ý chuyện mặt mũi chứ.

Rời khỏi Minh Điện, một mình tôi đi trên đường lớn, ở đây vắng ngắt, không khí trầm lặng, trên đường có người bán hàng rong, cũng có quán rượu mở cửa buôn bán, linh hồn đi bên cạnh cũng yên tĩnh, không có sự ồn ào náo nhiệt như ở trần thế.

Trên mặt có vật gì đó rơi trúng, lành lạnh, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, hình như là hạt mưa, Qủy giới cũng có mưa à? Thậm chí sét đánh cũng không có, cũng quá yên tĩnh rồi đi!

Tôi tìm một mái hiên tránh mưa, lúc vừa tới đây, cô Hai và Thư Nhiên đã nhắc nhở tôi, ở Qủy giới tốt nhất là đừng gặp mưa, nhất là lúc mưa đỏ, bởi vì sẽ làm cho người ta nhớ đến những hồi ức của kiếp trước.

Tôi đối với việc này không có cảm giác quá lớn, cảm thấy có thể nghĩ đến kiếp trước cũng không phải không tốt, huống chi mưa đỏ ở Qủy giới ngàn năm phải chờ không đến một lần, không có gì đáng sợ cả.

Nhìn lên bầu trời u ám, lòng tôi nghĩ đến cảnh tượng lúc mưa rơi, đằng sau có người đi đến, tôi đề phòng quay người lại, là một người đàn ông đang nở nụ cười, anh ta mỉm cười nhìn về phía tôi nói: "Cô gái đến đây ngồi đi, đợi mưa tạnh rồi hẳn đi."

Tôi nhìn thấy anh ta mặc quần áo tinh tế, lời nói hiện từ thì chắc là ông chủ ở đây, nên chắc sẽ không có ý đồ với tôi, huống chi ở đây nếu như quỷ giết quỷ cũng sẽ coi là phạm pháp, sẽ phải chịu cực hình, cho nên, tôi gật đầu đi tới chỗ quán rượu.

Trong quán rượu không có hơi thở của kẻ giết người, chỉ có mấy vị khách đang uống rượu nói chuyện phiếm, đều là giọng nói rất nhỏ nhẹ sợ ảnh hưởng đến người khác, về điểm này ngược lại rất văn minh, cảm giác không tệ.

Tôi chọn một chỗ trống ngồi xuống, vừa muốn gọi gì đó thì lại thấy một bóng lưng quen thuộc, tôi vội vàng đứng dậy muốn đi, nhưng chưa đến cửa thì đã bị người ta ngăn lại.

"Sao vậy? Vừa thấy tôi thì đã đi, có phải là hơi thiếu suy nghĩ rồi không? Cô nhóc, lúc đầu nếu không có tôi ra tay, không chừng giờ này cô ở Địa Ngục chịu khổ rồi!"

Tôi bĩu môi trợn mắt liếc nhìn Vệ Tử Hư, thật là xui xẻo, tìm một quán rượu nhỏ tránh mưa còn có thể gặp người mà mình không muốn gặp. Nhìn thấy anh ta, tôi hơi chột dạ, trong tay của tên này thế nhưng lại nắm giữ nhược điểm của tôi, lúc đầu lúc tôi muốn giết Chung Nhược Hy, anh ta là người chứng kiến, nhìn thấy anh ta thì tôi hoảng sợ, không chạy mới lạ đó..

Tôi cúi thấp đầu nói: "Tôi chạy đâu chứ, chính là ngại gặp anh thôi! Bây giờ tôi trịnh trọng cảm ơn anh, được chưa? À, đúng rồi, anh không phải bị giam ở trên Nam Sơn à? Làm thế nào mà chạy ra ngoài uống rượu vậy?"

Vệ Tử Hư cười nói: "Người khác có khả năng rời khỏi tháp Phù Đồ hay không, tôi không biết, dù sao nơi đó cũng quản không nổi tôi rồi, huống chi tháp Phù Đồ trả lại cho Thiên Đế quản lí, Diệm Thiên Ngạo cũng không làm gì được tôi, tôi chính là rảnh rỗi đi dạo một chút, đã đụng mặt nhau rồi, uống rượu cùng tôi một chút?"

Ngoài trời vẫn đang mưa, Vệ Tử Hư đã mở miệng rồi, tôi cũng không thể cự tuyệt được, uống thì uống, linh hồn uống rượu cũng sẽ không say đâu.

Lần nữa ngồi xuống, Vệ Tử Hư tự mình rót rượu cho tôi, việc này làm tôi kinh sợ, dù sao thì anh ta cũng là thượng thần, tôi chỉ là một linh hồn bình thường, hai người chúng tôi không có gì để so sánh được.

Tôi bưng ly rượu nhấp một miếng, rượu ở đây nhìn thì không khác rượu ở trần gian lắm, nhưng lại không có mãnh liệt như vậy, uống vào trong miệng có mùi hương hoa nhàn nhạt, rất ngon, tôi nghĩ là dùng loại hoa nào đó ủ rượu!

Hai người chúng tôi chỉ uống rượu chứ không nói chuyện, lúc đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng một lúc lâu, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ lạ, thế là nhìn ra ngoài cửa số tùy ý mở miệng "Mưa hình như lớn hơn rồi."

Làm một người hiện đại mà ở trong dưới một mái nhà cổ kính như vậy, thật khó mà thích ứng được, nhưng nói thật, cảnh sắc ở đây rất đẹp!

Vệ Tử Hư thuận theo tầm mắt của tôi nhìn ra ngoài, lạnh lùng nói: "Ở đây rất lâu rồi không có mưa!".

Tôi ờ một tiếng, cảm thấy hai người chúng tôi như gà với vịt nói chuyện, trong nháy mắt một câu cũng không nói nữa, thật sự rất chán. Đợi một lúc, tôi lại hỏi lẫn nữa "Anh định lúc nào trở về?"

Vệ Tử Hư liền nhìn tôi, đìu hiu hỏi: "Về đâu? Tháp Phù Đồ à?"

Tôi vừa hỏi xong thì đã hối hận rồi, bị anh ta nói như vậy càng thêm lúng túng "Không phải, anh dù gì cũng là một thần tiện, phạm lỗi lầm rồi chịu phạt thì cũng có mức độ thôi, cũng không thể giam giữ anh ở trên Thượng Sơn mãi được."

Vệ Tử Hư nhún vai không để ý nói: "Tôi ngược lại không có cảm thấy không có gì không tốt."

Tôi chửi thầm, bị giam ở trong tháp Phù Đồ còn nói không có gì không tốt, tim người này cũng quá rộng lớn rồi! Trong lòng tôi biểu thị với anh ta một chữ phục cực lớn! Chẳng qua nói đi nói lại thì làm một thần tiên có thể làm cho bản thân rơi vào hiểm cảnh như vậy, trên đời này cũng chỉ có mình anh ta mà thôi, bản thân muốn tìm đường chết cũng không thể trách ai.

"Đừng nói tôi nữa, cô tiếp theo định làm như thế nào? Tiếp tục ở lại đó?"

Tôi lắc đầu, bản thân cũng không biết nên làm gì nữa. Việc xảy ra gần đây quá nhiều, lòng tôi loạn như tơ vò rồi!

Nếu như Diệm Thiên Ngạo vẫn vui vẻ giống như trước đây, tôi bảo đảm sẽ không quay đầu mà đi thẳng, nhưng bây giờ anh vì tôi mà biến thành như vậy, tôi không thể nói đi là đi, tôi nếu như rời đi bỏ lại mọi thứ thì tôi sẽ trở thành một người vong ân bội nghĩa phải không?

Tôi không phải không thừa nhận, mềm lòng lại là một loại bệnh! Huống chi, tôi không có giấy ly hôn thì muốn đi cũng không được, tìm Mạnh Bà uống canh Mạnh Bà, cô ấy chắc chắn sẽ không cho tôi uống, tôi muốn đầu thai cũng không dễ dàng như vậy.

"Không biết! Tôi chỉ là muốn có một kết cục tốt đẹp, nhưng vòng tới vòng lui cũng không thoát ra được số mệnh, tôi bây giờ cũng không biết phải đi đâu. Anh ấy nói anh ấy sẽ dốc toàn lực bù đắp cho tôi, nhưng có một số thứ không còn chính là không còn nữa, bù đắp cũng không thể quay trở lại được."

Tôi nhìn chằm chằm hạt mưa trong suốt, trong lòng càng ngày càng buồn bã: "Bây giờ , anh ấy chỉ cần cảm thấy có khoảng cách để bù đắp ấy, thì sẽ không viết giấy cho tôi, anh ấy nếu không đồng ý, ở đây cũng sẽ không có ai dám cho tôi đi đầu thai! Thậm chí canh Mạnh Bà cũng không được, còn nói sau này? Tùy đi, dù sao tôi cũng đã là một cô hồn, sẽ có ngày nào đó tôi có thể tự mình lựa chọn cuộc sống cho mình."

Khổ sở trong lòng chỉ có bản thân rõ nhất, tôi vẫn là ôm ý nghĩ đơn thuần, cảm thấy chỉ cần đợi Qủy Vương khỏe rồi tôi mới có thể rời đi mà không lưu luyến chút nào, chỉ cần vạch rõ quan hệ với anh thì tôi có cơ hội được lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn.

Vệ Tử Hư từ đầu đến cuối đều nghe chứ không nói chuyện, sự trầm mặc của anh ta có lúc làm cho người khác khổ sở, tôi không cảm thấy anh ta đáng sợ như Trần Dương nói! Anh ta chợt uống một ngụm rượu lớn, nhìn chằm chằm tôi nghiêm túc nói: "Nếu như hai người đi đến cuối cùng, anh ta vẫn không bù đắp được khoảng trống đã mắc nợ cô thì tôi sẽ không để cho anh ta nhúng tay vào cuộc đời của cô nữa."

Tôi sững sờ, nhếch miệng, loại an ủi này rất dễ nghe, cho dù anh ta nói là thật hay không, nghe được còn hơn không

Tuy tôi trước sau vẫn không hiểu rõ, anh ta vì sao luôn hướng về phía tôi, mặc dù làm giao dịch với tôi, trên lồng ngực tôi lưu lại một dấu ấn Nguyệt Nha, cũng không nghĩ muốn giết tôi, bây giờ nói với tôi những lời đó, có phải là bởi vì anh ta cũng là người tịch mịch giống tôi hay không?

"Qua ba ngày nữa thì ở đây sẽ có một trận mưa đỏ, cách lần thứ nhất là bốn năm trước!"

Vệ Tử Hư đột nhiên nhắc đến mưa đỏ, nhưng tôi nhớ cô Hai nói mưa đỏ ngàn năm mới gặp một lần, mà lần này cách lần trước chỉ bốn năm, việc này không khỏi xuất hiện quá mức thường xuyên chứ!

Nghe nói gặp mưa đỏ sẽ nhớ lại kiếp trước, cảm giác này hơi kỳ lạ, tôi nghĩ mấy ngày nay vẫn là không nên ra cửa, lỡ như nhớ tới cái gì không tốt thì phải làm sao? Bây giờ đối với tôi mà nói, có kí ức chưa hẳn đã là chuyện tốt.

"Ở đây chỉ cần có mưa đỏ, Qủy giới sẽ có lệnh cấm đi lại, đến lúc đó trên đường sẽ không có ai, cô dám ra ngoài hay không, cô nếu như dám ra ngoài thì tôi sẽ mang cô đi đến chỗ rất thú vị."

Tôi lắc đầu, bây giờ tôi đã không phải là người sống gì rồi, người chết nên có quy tắc của người chết, Qủy Vương đã ban lệnh xuống, tôi nơi nào dám đi chứ, tên này là một thần tiên không thuộc về nơi Diệm Thiên Ngạo quản lý, đương nhiên sẽ không sợ, tôi vẫn là đừng nên ra ngoài thì hơn.

"Vẫn là đừng đi, bây giờ thân phận không giống, tôi cũng là linh hồn ở đây thì phải tuân theo quy tắc ở đây, phải không?" Tôi không muốn cô phụ ý tốt của Vệ Tử Hư, cho nên tôi uyển chuyển bày tỏ ý tứ không muốn đi.

Vệ Tử Hư cười: "Tôi còn tưởng là lý do gì, chỉ cần cô bằng lòng, tôi sẽ mang cô ra ngoài."

Tôi không nghĩ đến anh ta sẽ cố chấp như vậy, bây giờ gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong.

Tâm tình Vệ Tử Hư hình như tốt lên một chút, anh ta hơi hưng phấn nói: "Cô không cự tuyệt tôi, tôi xem như cô đã đồng ý rồi! Ba ngày sau, tôi đến tìm cô, một lời đã định."

Không đợi tôi nói, Vệ Tử Hư sau khi đứng dậy trả tiền cho ông chủ thì cũng biến mất, tôi ngồi đó trừng mắt, thật sự một đường sống cũng không lưu lại cho tôi, bảo tôi cự tuyệt như thế nào?

Trong quán rượu nhỏ, tôi đợi sau khi mưa tạnh thì rời đi, tôi không có trở lại biệt viện của mình mà quay trở lại Minh Điện, không biết sau khi trải qua trận mưa này, anh đã bình tĩnh trở lại chưa.

Tôi vừa mới vào Minh Điện từ xa đã thấy Thất Dạ đang lăn từ trong ra, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh ta chắc chắc do mới vừa bị Qủy Vương mắng rồi.

Tôi đi đến trước mặt Thất Dạ, anh ta nhìn thấy tôi như nhìn thấy cứu tinh, ôm lấy tôi khóc lên: Thất nương nương, ngài trở lại rồi."

Tôi thật sự chịu không nổi bộ dạng của anh ta, vội vàng đẩy anh ta ra: "Anh bị sao vậy?"

Thất Dạ quay đầu nhìn về phía Minh điện của Qủy Vương, đè thấp giọng nói: "Còn không phải là Qủy Vương đại nhân hay sao, không thể cho ai lại gần, nhưng bộ dạng bây giờ của ngài ấy không thể không có người chăm sóc, quỷ sai đến trước cũng bị đuổi ra rồi, bây giờ thậm chí đến tôi cũng vào không được, Thất nương nương, hay là ngài vào đi!"

Anh muốn náo loạn như thế nào chứ!

Đối mặt với tính tình tùy hứng của Qủy Vương, tôi cũng bất đắc dĩ, bây giờ đi vào, hơn nửa cũng sẽ bị mắng chửi, chẳng qua nhìn thấy Thất Dạ đáng thương như vậy, tối mềm lòng gật đầu.

Đẩy cửa vào, người còn chưa tiến vào thì bên trong đã có vật gì đó bay ra, suýt nữa đã trúng tôi, cũng may tôi phản ứng nhanh gọn mà tránh đi, nếu không thì cũng trúng mặt rồi.

Tôi cúi đầu nhìn vật từ bên trong vứt ra, vừa nhìn, thế mà lại là sách của tôi, tên này thật là.

"Cút."

Âm thanh giận dữ từ trong truyền ra, tôi che tai đóng cửa lại rồi đi vào trong, anh quay lưng về phía tôi đang đứng trước giường, tôi đem sách để lại trên bàn nói: "Không cần hét to như vậy, tôi chính là đến xem anh chết chưa, nếu như chưa chết, thì hãy sống cho tốt, tôi đi đây."

Qủy Vương quay người lại, sững sờ nhìn chằm chằm tối, đợi một chút rồi nói: "Ta không chết dễ dàng như vậy!"

Tôi haha hai tiếng, nhìn về phía anh không mặn không nhạt nói: "Tốt nhất nên như vậy. Tức người hại thân, anh cả đời anh mình lừng lẫy như vậy mà rơi vào kết cục vì tức giận mà chết đi thì thật đáng tiếc. Còn nữa, anh nếu như chết rồi, ai sẽ viết giấy ly hôn cho tôi đây, cho nên trân trọng bây giờ còn có thể hô to gọi lớn, hãy tĩnh dưỡng thật tốt, kiềm chế lại, hiểu chưa?"

Tôi nói với anh không có khẩu khí tốt đẹp gì cả, dù sao thì anh bây giờ nói chuyện với tôi cũng không khách khí, cái này gọi là có qua có lại, tôi không phải giống như trước kia lấy lòng anh nữa, bây giờ tôi không cầu gì, chỉ mong gặp mặt không cãi nhau nữa là được rồi, cho anh một thái độ tốt, vẫn phải xem tâm trạng tôi như thế nào đã.

Qủy Vương lạnh lùng hừ một tiếng, anh ngồi bên mép giường không tức giận nói: "Đi, đi càng xa càng tốt, không cần gắng gượng ở lại đây, ta không cần."

Tính tình này thật sự quá tệ, không phải trên mặt có nhiều vết sẹo sao, anh làm sao lại? Anh không phải là người cố chấp chuyện nhỏ này sao, vì vết sẹo mà muốn chết, đế bản thân trở thành như vậy có đáng không?

Tôi thật sự chịu không nổi anh, lại không phải là con gái, đàn ông có chút sẹo không phải rất man sao? Huống chi tôi đã nhìn thấy khuôn mặt hoàn mĩ nhất của anh rồi, khuôn mặt đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi rồi, là kí ức mà tôi không có cách nào xóa đi được, chẳng lẽ tôi ở trong lòng anh chính là một người phụ nữ nông cạn như vậy à?

Trời ơi, đừng nói vết sẹo này phá hủy nửa khuôn mặt, cho dù là toàn bộ khuôn mặt, tôi cũng không để ý đâu!

"Diệm Thiên Ngạo, anh nghe rõ cho tôi, tôi ở lại đây không phải là bởi vì miễn cưỡng, mà là tôi muốn ở lại đây để chăm sóc cho anh, để cho anh tốt lên rồi, như vậy thì đối với ai cũng đều có lợi! Anh là một người đàn ông, cả ngày giống như các cô gái thật sự có ý nghĩa à? Không phải là trên mặt có nhiều vết sẹo hay sao, thì như thế nào? Anh bây giờ hoàn toàn không phải là Diệm Thiên Ngạo tôi quen biết trước đây!"

Nói thật, tôi thật sự rất tức giận, trong kí ức của tôi, Qủy Vương tuyệt đối không phải là như vậy, khí phách trời sinh, không câu nệ sự đời, cũng không phải là người dễ thỏa hiệp, nhưng bây giờ , anh đem bản thân anh biến thành cái dạng gì rồi?

Tôi thở dài, cầm quyển sách ngồi bên cạnh, cũng không quan tâm anh nghĩ như thế nào, bình thản nói: "Đừng cãi nhau nữa, nằm xuống ngủ đi, còn nữa sau này đừng vứt sách của tôi ra ngoài, anh lại dám vứt, anh không xong với tôi đâu."

Qủy Vương ngồi bên cạnh tôi ngẩn người, tôi cũng không quan tâm anh nữa, chỉ cần anh không giở tính ra là được rồi. Qua một lúc lâu, anh đột nhiên nói: "Em không phải là muốn giấy ly hôn à? Ta thành toàn cho em, nhưng có một điều kiện, trong một trăm năm, em không được đầu thai."

Lúc nghe thấy anh đáp ứng tối viết giấy ly hôn, trong lòng tôi đau đớn, cũng không có vui vẻ như trong tưởng tượng, tôi dồn nén anh đến mức đó, anh không muốn nhìn thấy tôi ở trước mặt anh, vì để đuổi tôi đi, cả giấy ly hôn anh cũng nguyện ý viết.

Cũng tốt, tôi không phải muốn giấy ly hôn hay sao? Một trăm năm thì một trăm năm, tôi đợi được! Cùng lắm thì tôi tìm một nơi trốn đi, không ai tìm được tôi, đợi đến trăm năm sau thì tôi đi uống canh Mạnh Bà, quên đi kí ức kiếp này mà đầu thai làm người.

Tôi tìm Thất Dạ chuẩn bị giấy mực, nhìn thấy Qủy Vương viết giấy ly hôn, giống như trở lại trong phòng trọ của tôi, anh cầm bút máy của tôi dạy tôi vẽ bùa, chữ của anh vẫn tràn đầy khí phách như cũ, vẫn đẹp như vậy.

Sau khi viết xong giấy ly hôn, Qủy Vương vứt luôn cây bút đi, nhìn về phía tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỗ ở của em, ta sẽ bảo Thất Dạ chuẩn bị, em không cần nhớ gì, dù sao thì em cũng từng là người phụ nữ của ta, cho dù bây giờ không còn thân phận đó nữa, cũng không đến mức để cho em lưu lạc đầu đường không có nhà để về."

Hai tay tôi nhận giấy ly hôn, bỏ vào trong ngực, cúi đầu một tiếng: "Cảm ơn, Quỷ Vương!"

Quay người, đầu cũng không quay lại đi ra khỏi Minh Điện của Qủy Vương, lần này rời đi cùng xem như là cả một đời rồi!

Đứng ngoài Minh Điện, tôi nhìn trời u ám, trong lòng không rõ là hương vị gì, trước kia tôi là người phụ nữ của anh, bây giờ cũng chính là một linh hồn trong Qủy giới.

Thất Dạ đi đến sau lưng tôi, anh ta không nói gì, chỉ là yên tĩnh đứng cùng tôi.

Tôi nhìn không được hỏi: "Anh ấy thật sự là quý trọng khuôn mặt mình như vậy sao? Vết thương đó là do ở trong Địa Ngục bị đi!"

Thất Dạ cảm thán nói: "Qủy Vương vì Thất nương nương mà chịu khổ không ít, ngài thật sự nỡ rời đi như vậy sao?"

Lời của Thất Dạ đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, khổ sở trong nháy mắt lan ra toàn thân, tôi quay đầu lại cười với anh ta, cảm thấy cười còn khó coi hơn so với khóc: "Thất Dạ, tôi biết anh ấy làm đều là vì tôi, nhưng tới bây giờ không phân biệt rõ anh ấy làm như vậy là bởi vì mắc nợ tôi hay là vì thứ khác, nhưng tôi rất rõ bản thân vì sao phải đi! Việc này không liên quan đến yêu hay không yêu anh ấy, mà là tôi không thể tiếp tục ở cùng với anh ấy được nữa!"

Continue Reading

You'll Also Like

59.2K 4.2K 41
Xin lưu ý... cái này là Tiện Vong ai không thích không cần phải đọc nhé
3.3K 252 81
Thể loại: Xuyên không, linh dị thần quái, phong thủy, đổ thạch, ... Dị giới Linh Sư - Jeon Jungkook ngoài ý muốn xuyên tới thế giới hiện đại thì phát...
48.9K 5.7K 200
Tác giả: Vũ Văn Trường Cung Thể loại: Đô Thị, Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Linh Dị, Trinh Thám Văn án: "Này mọi người! Cùng xem livestream Siêu Kinh Dị n...
666K 29.2K 91
Tác giả:Y Đình Mạt Đồng Thể loại:Đam Mỹ, Trọng Sinh Trạng thái:Full Văn án: Lăng Kỳ Vương đời này chỉ muốn gả cho Quân Ly Xuân, thế nhưng Quân Ly Xuâ...