HUNHAN - NGUYỆN Ý (Ngược/HE)

By MymyHunHan

20.1K 1.3K 140

''Ảo ảnh là do em vẽ lên, ái tình là mình em tự nguyện. Lỗi không phải do anh. Là tự em nguyện ý.'' _______ T... More

Chương 1 - P1
Chương 2 - P1
Chương 3 - P1
Chương 4 - P1
Chương 5 - end P1
Chương 1 - P2
Chương 2 - P2
Chương 3 - P2
Chương 4 - P2
Chương 5 - P2
Chương 6 - P2
Chương 7 - P2
Chương 8 - P2
Chương 9 - P2
Chương 10 - P2
Chương 11 - P2
Chương 12 - P2
Chương 13 - P2
Chương 14 - P2
Chương 15 - P2
Chương 16 - P2
Chương 17 - P2
Chương 18 - P2
Chương 19 - P2
Chương 20 - P2
Chương 21 - P2
Chương 1 - P3
Chương 3 - P3
Chương 4 - P3
Chương 5 - P3 (kết thúc)

Chương 2 - P3

349 30 4
By MymyHunHan

C2 - P3

''Lộc Hàm, đi tắm thôi.''

Hôm nào cũng lặp đi lặp lại chuyện thức dậy - ăn cơm - đi tắm - dạo công viên - đi ngủ. Tôi tuy bận tối mắt tối mũi, nhưng rảnh một chút liền muốn đưa Lộc Hàm ra ngoài. Tháng tư thời tiết đẹp mà. Mùa xuân ấm áp, còn có hoa anh đào, đi dạo công viên chính là tuyệt vời nhất. Hơn nữa, cả tôi và Lộc Hàm đều sinh vào tháng tư. Tôi muốn dẫn em ra ngoài, hít thở không khí tươi mới, cùng ôn lại những chuyện cũ tốt đẹp giữa hai người.

Kỉ niệm đẹp...cũng chẳng có quá nhiều. Trước đây, đều là tôi mù quáng không chấp nhận tình cảm của Lộc Hàm, hại em khổ sở làm thế thân trong một thời gian dài. Cũng bởi vì tôi mà Lộc Hàm trở thành như hiện tại. Mọi sự đều xuất phát từ tôi, cho nên bây giờ có lẽ là ông trời đang dần dần trừng phạt.

Tôi xoa bọt trắng lên khắp người Lộc Hàm, chạm lên những vết sẹo chằng chịt trên lưng em. Bác sĩ nói sau này sẹo có thể dựa vào công nghệ phẫu thuật, làm mờ đến 90%, tôi muốn xóa đi những vết sẹo này, để Lộc Hàm không phải nhớ lại những tổn thương mà em đã phải trải qua.

Lộc Hàm ngồi yên để tôi tùy ý vuốt nước lên khắp cơ thể. Cũng mất một thời gian khá lâu em mới thôi bài xích chuyện này. Trước đây, Lộc Hàm luôn rất sợ tất cả những vấn đề phải cởi đồ. Có lẽ em từng nghĩ, tôi cũng giống như những kẻ trong quán bar, bắt em làm chuyện đồi bại.

''Chỉ là đi tắm thôi.''

Tôi phải luôn miệng trấn an Lộc Hàm như vậy. Em cuối cùng hình như hiểu ra, nhưng vẫn trơ như khúc gỗ, mặc cho tôi loạn đông tây.

...

Chiều muộn, tôi dẫn Lộc Hàm ra công viên gần nhà. Dọc đường đi, gió xuân thổi làm cánh anh đào bay tán loạn. Trong ráng chiều đỏ rực, trong cơn mưa anh đào, lần đầu tiên sau một thời gian thật lâu tôi có thể nhìn thấy ánh sáng hiện hữu trong đồng tử màu cà phê của Lộc Hàm.

Chúng tôi ngồi trên ghế đá, nhìn lũ trẻ con nô đùa ở vườn hoa ngay trước mặt. Lộc Hàm chẳng hề cất tiếng nói, nhưng mắt đều nhớn nhác nhìn quanh. Không gian thoáng đãng có lẽ khiến em thả lỏng tâm hồn đôi chút. Bác sĩ điều trị cũng nói rồi, chỉ cần tinh thần thả lỏng ra, bệnh tình sẽ chóng được chữa khỏi thôi.

Gần đây đã chịu ăn rồi, trên người cũng có tí da tí thịt. Nhớ lại khi Kỳ Dương mang Lộc Hàm từ Hồng Kông trở về, em gầy xơ xác đến tôi nhìn cũng phát hoảng. Nắm lấy bàn tay Lộc Hàm, xoa xoa mu bàn tay cho em, tôi nhỏ giọng hỏi:

''Anh bù đắp cho em bao nhiêu mới đủ?''

Không có giới hạn. Tôi cảm thấy những lỗi lầm mà mình gây ra, một đời này có lẽ cũng bù đắp không nổi. Lộc Hàm để mặc tôi tùy ý ôm vào lòng, để mặc tôi tùy ý hôn lên mái tóc. Trước đây, cái khoảng thời gian mà em theo đuổi tôi, tôi cũng lãnh đạm với em như vậy. Thì ra...yêu thương một người mà không nhận được phản ứng lại đau lòng như thế. Trước đây là anh không rõ, là anh nhẫn tâm, đều là lỗi tại anh...

Mặt trời lặn rồi. Trên nền trời chỉ còn vương lại ánh đỏ. Cuộc sống yên bình, ngay cả tâm của Lộc Hàm cũng yên bình đến lạ. Tôi chợt nhớ về những gì mà mình đã trải qua trong hầm mộ. Cảm giác dường như khi đó đã trở về mấy ngàn năm trước, gặp lại Lộc Hàm trong thân phận đại thiếu gia. Tôi thấy mình và em trong những ngày còn nông nổi, nắm tay nhau bỏ nhà đi trốn, muốn trốn biền biệt đến một nơi có cánh cửa có thể mở ra hạnh phúc cho cuộc tình.

Thời thế khi đó khắc nghiệt thật. Đúng hơn là xã hội vẫn luôn khắc nghiệt với người đồng tính. Tuy là bây giờ thời hiện đại, con người đã có cái nhìn thoáng hơn, nhưng đâu đó xung quanh, vẫn còn có người khổ sở phải che giấu tính hướng thật của mình.

Tình yêu là chuyện của cả một đời người. Tôi không phải kẻ có thể lấy một cuộc tình ra đùa giỡn. Bây giờ ông trời đã nhân đạo cho tôi thêm một cơ hội nữa để làm lại, phải nắm chắc lấy thôi.

Điện thoại trong túi quần lại rung lên. Là Kỳ Dương gọi.

''Thế Huân a, mẹ anh dạo này hay ghé qua nhà em lắm. Bác có vẻ còn rất lo cho anh, hôm nay đã hỏi em có biết hay không địa chỉ mà anh đang ở?''

''Này, đừng có nói gì đấy!!''

Tôi đương nhiên muốn giấu nhẹm nơi mình đang sống đi rồi. Người nhà tìm đến sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức, hơn nữa...tôi đã quyết định từ bỏ danh phận Ngô thiếu gia rồi.

Ở đây tự mình bươn chải, tuy là chẳng còn thế lực gia đình ở sau hậu thuẫn, chống lưng cho, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc. Vốn dĩ đã muốn thử tự lực cánh sinh từ rất lâu rồi. Hiện tại đất Đài Loan này chính là nơi cho tôi tự thân cất cánh. Hơn nữa, bên cạnh còn có Lộc Hàm là động lực, tôi thấy mình chẳng sợ hãi điều gì nữa.

''Anh mới chuyển trả một nửa số nợ cho em rồi. Nhận được chưa?''

''Rồi. Vừa nhận được hồi chiều. Mà anh giỏi đấy. Mới bốn tháng mà như thế, sau này sẽ tốt sớm thôi.''

Kỳ Dương ở đầu dây bên kia bật cười, tôi cũng bật cười. Lộc Hàm và Kỳ Dương có một bí mật. Dương không chịu nói ra, mỗi lần nhắc chỉ tủm tỉm cười. Cũng một phần là do tôi may mắn. Lúc bay sang Đài Loan, nếu không phải Kỳ Dương cho vay một số tiền lớn để tạm trang trải, chắc tôi cũng khốn đốn không ít.

''Mà anh...định từ mặt cha mẹ thật đấy à? Em thấy...bác trai nói thế thôi, nhưng vẫn thương anh lắm, vẫn hay nói bác gái tìm thông tin của anh từ em.''

''Khi nào cảm thấy mọi thứ ổn thỏa, anh sẽ liên lạc với họ.''

Dù sao cũng là máu mủ ruột già, cũng không thể dứt áo ra đi mãi được. Tôi của ngày hôm nay, đều là công cha mẹ sinh thành, dưỡng dục. Nhưng tạm thời...Tôi cần tự lắp cho mình một đôi cánh đã. Đến khi nào có thể tự đi lên bằng sức mình, tôi sẽ cùng Lộc Hàm trở về xin lỗi cha mẹ.

...

''Chú tổng thống bò sữa!''

Lại là thằng nhóc Trương Nghệ Hưng, trên tay đang cầm một nắm kẹo mút.

''Cho chú, và chú Lộc Hàm.''

Thằng bé dúi vào tay tôi một cây kẹo, lại dúi vào tay Lộc Hàm một cây kẹo.

Trời đã sẩm tối rồi, chị Trương lại mang sang một ít thịt kho, món mà tôi chưa thể nấu nên vị được.

''Mẹ ơi mẹ ơi, hôm nay cho con ăn cơm bên nhà chú Huân nha --''

Nghệ Hưng mắt liếc thấy trong tủ lạnh của tôi có ba chai sữa, liền xin chị Trương ở lại ăn cơm.

''Cái thằng này, chủ nghĩa cơ hội vừa thôi! Mầy lại thấy nhà chú nhiều sữa, muốn ở lại ăn cho bằng hết phải không?''

''Không sao không sao. Chị Trương này, cả chị với Nghệ Hưng đều ăn cơm ở đây luôn đi.''

Tôi dọn mâm ra giữ khách. Tính chị Trương hay ngại, nhưng mà tôi nài nỉ mấy câu, chị cũng phải bằng lòng.

Trong bữa ăn, Nghệ Hưng lại cho sữa vào cơm thay canh thật. Uống nhiều sữa bò thế này, chắc chắn lớn lên sẽ vô cùng cao và thông minh.

''Chú Lộc Hàm, sao chú cả ngày đều không nói chuyện thế? Sẽ rất rất buồn chán a --''

Nghệ Hưng đang ăn thì đột nhiên nhìn sang Lộc Hàm nói như thế. Chị Trương biết tình trạng của Tiểu Lộc, vội vàng nhéo tai thằng bé Nghệ Hưng, không quên lườm nhóc, mắng.

''Con tập trung ăn cơm cho mẹ!!''

Thằng bé chống cằm phụng phịu, rồi múc một thìa cơm trộn sữa, hướng về phía Lộc Hàm.

''Hay bây giờ để Nghệ Hưng bón cho chú nha. Ở đây Nghệ Hưng là trẻ con, nhưng chú Lộc còn trẻ con hơn nữa.''

.

''Chú, chú nói A đi --''

Thế mà Lộc Hàm nói ''A'' thật. Tôi sững người. Tiểu Lộc bài xích mọi thứ xung quanh, nhưng đối với trẻ con lại có thể trở nên vui vẻ. Tôi thậm chí còn thấy nhãn quan của em hấp háy ánh cười nữa.

Sao bao lâu nay, tôi không nghĩ ra cách này?

...

''Chú, chú ngồi trên ghế một lúc, Nghệ Hưng có cái này cho chú.''

Ăn cơm xong, tôi với chị Trương rửa bát, dọn dẹp, còn nhóc Nghệ Hưng thì dắt tay Lộc Hàm ra ghế sô pha ngồi.

''Cháu có cái này chơi hay lắm.''

Thằng bé chạy về nhà lấy sang bộ mô hình lắp ghép ironman và một khối rubik.

''Đây là kho báu của cháu đấy, chú quý lắm mới được chơi cùng nha.''

Trẻ con đứa nào cũng coi đồ chơi như bảo bối. Mà tất nhiên bảo bối thì chỉ cho những người mà chúng thật sự yêu mến động vào thôi. Cả buổi tối, Nghệ Hưng cùng với Lộc Hàm chơi lắp ghép. Tôi đều không ngờ rằng, cách này có thể khiến Lộc Hàm tự nhiên hành động nhiều lên hẳn.

''Oa, chú xoay kiểu gì tài quá--''

Tôi dọn dẹp xong đi ra, thấy Nghệ Hưng cầm khối rubik đã xoay đều sáu mặt lên, cười híp cả mắt.

''Cháu đã xoay suốt một tuần rồi nhưng không được. Chú, chú dạy cháu có được không?''

Thằng bé hồn nhiên ôm eo Lộc Hàm, còn dụi dụi đầu vào ngực em làm nũng.

Tôi nhìn thấy khóe mắt Lộc Hàm tràn ngập hạnh phúc, trong lòng sững sờ. Trẻ con, ấy thế mà thần kì thật. Lộc Hàm không nói gì, nhưng rất cần mẫn hướng dẫn Nghệ Hưng từng bước xoay rubik.

Chị Trương gọt một đĩa táo đầy đặt lên bàn, gọi mọi người đến ăn.

''Chú cứ xoay đi, Nghệ Hưng đút cho chú ăn.''

Thằng bé leo lên hẳn đùi Lộc Hàm ngồi, tay nhúp táo lia lịa, một miếng để ăn lại một miếng đút cho Lộc Hàm.
''Mười giờ đêm rồi, về nhà mai còn đi học mẫu giáo nữa!''

Chị Trương thấy muộn rồi, cũng không muốn để Nghệ Hưng phiền Tiểu Lộc thêm nữa.

''Về thôi, chiều mai học về lại sang chơi không chú mỏi.''

Nghệ Hưng xếp khối rubik và mô hình ironman lên bàn, tạm biệt Lộc Hàm và tôi.

''Chú Lộc, cháu để bảo bối lại. Nếu chú buồn thì lấy chơi nhé, mai cháu lại sang a.''

Lộc Hàm cũng mơ hồ vẫy tay tạm biệt nhóc. Tôi đứng dựa lưng vào tường, thấy mình còn không bằng một đứa trẻ.

''Tiểu Lộc, đã buồn ngủ chưa?''

Tôi chầm chậm đi đến, mỉm cười hạ gối quỳ xuống nền gạch cạnh sô pha.

''Đi ngủ nhé?''

Vươn tay vuốt ve tóc nâu mềm mềm của Lộc Hàm, tôi hỏi. Tiểu Lộc chớp chớp mắt, mất độ năm phút mới gật đầu chịu cho tôi ôm vào phòng ngủ.








Continue Reading

You'll Also Like

537 78 7
Tình cảm đơn phương vốn dĩ sẽ không có kết quả nào nhưng hắn không thể rời mắt khỏi em. Min Yoongi hắn yêu em.
5.8K 125 15
Là những mẩu truyện ngắn mà mình lấy ý tưởng từ những câu quotes buồn, hay những trích dẫn trong truyện/phim nào đó, cũng có thể là những tình huống...
231K 33.3K 67
Couple: PondPhuwin, JoongDunk, GeminiFourth Văn án: Thế giới vận hành với 5 hệ năng lực trấn giữ bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hoả và Thổ. GMM chính là một...
3.5K 330 4
quá trình theo đuổi cậu hậu bối đẹp trai của anh tiền bối đáng yêu. •gi•