HUNHAN - NGUYỆN Ý (Ngược/HE)

Autorstwa MymyHunHan

20.1K 1.3K 140

''Ảo ảnh là do em vẽ lên, ái tình là mình em tự nguyện. Lỗi không phải do anh. Là tự em nguyện ý.'' _______ T... Więcej

Chương 1 - P1
Chương 2 - P1
Chương 3 - P1
Chương 4 - P1
Chương 1 - P2
Chương 2 - P2
Chương 3 - P2
Chương 4 - P2
Chương 5 - P2
Chương 6 - P2
Chương 7 - P2
Chương 8 - P2
Chương 9 - P2
Chương 10 - P2
Chương 11 - P2
Chương 12 - P2
Chương 13 - P2
Chương 14 - P2
Chương 15 - P2
Chương 16 - P2
Chương 17 - P2
Chương 18 - P2
Chương 19 - P2
Chương 20 - P2
Chương 21 - P2
Chương 1 - P3
Chương 2 - P3
Chương 3 - P3
Chương 4 - P3
Chương 5 - P3 (kết thúc)

Chương 5 - end P1

542 46 4
Autorstwa MymyHunHan

Ảo ảnh là em tự vẽ lên, ái tình cũng là em tự nguyện. Lỗi không phải do anh, tất cả đều tự em nguyện ý...

___

Cảm giác cả một đêm xung quanh đều lạnh lẽo vô cùng. Mặc dù người bên cạnh thân nhiệt rất tốt, thế nhưng mỗi khắc hắn gọi tên Kỳ Dương, Lộc Hàm đều cảm thấy hơi thở của hắn lạnh đến kinh ngạc, cảm giác trái tim cậu bị hàn khí bao quanh cơ hồ co bóp cũng khó khăn.

Khi cơn say qua đi, tình ái kết thúc, Ngô Thế Huân mệt mỏi vùi đầu vào chăn ngủ, chỉ có Lộc Hàm là thức. Không phải cậu không mệt, không phải cậu không đau mà chính là đau đớn và mệt mỏi quá nhiều đến nỗi mí mắt không thể an yên mà khép lại được. Lộc Hàm nhìn lên trần nhà, lại nhìn bóng mình và Thế Huân bị ánh đèn ngủ phản lên tường rồi tự thấy trong lòng một mảng cô quạnh.

''Nơi này...mày thật sự thấy đau rồi sao?''

Lộc Hàm đưa tay chạm vào phần ngực trái, thật là đang đau rồi. Trước đây tỏ tình thất bại cũng không đau đến vậy. Hiện giờ thống khổ đến mức này có lẽ là thật lòng thật dạ yêu Ngô Thế Huân. Cảm tình lần đầu xuất hiện, Lộc Hàm liền cho qua vì nghĩ đó là ái mộ thông thường. Chẳng ngờ thời gian còn chưa hết một tháng đã đi đến mức này. Nếu ngày mai trở về trọ cậu kể cho Kim Mân Thạc nghe về sự việc xảy ra vào đêm nay, hẳn cậu ta sẽ rống ầm lên mắng cậu thật ngốc.

Đúng là thật ngốc đi. Lộc Hàm cười khổ. Đến bản thân cậu cũng còn không hiểu vì sao mình lại dễ dàng vứt bỏ hết tiết tháo chỉ vì một nụ hôn của Ngô Thế Huân. Thật ra nam nam quan hệ cũng chẳng đem lại hệ lụy mang thai ngoài ý muốn như nam nữ, nhưng mà nếu nghĩ nhiều thì vẫn sẽ cảm thấy rất mất mát đi. Tình cảm đến trong chớp nhoáng. Vào một ngày chẳng mấy đẹp trời, Ngô Thế Huân đường đột xuất hiện, đem một hạt giống tiện tay vứt vội vào trái tim của Lộc Hàm, sau đó lại lạnh lùng ngoảnh mặt phủi tay. Chỉ có Lộc Hàm chịu thiệt thòi giữ lại hạt giống ấy, dùng máu thịt, dùng ấm áp trong lòng nuôi đến khi nó nảy mầm. Tình cảm hiện tại đã thành một mầm cây nhỏ xanh mơn mởn trong tim, cậu lại không có biện pháp nào để tàn nhẫn bóp chết.

Lộc Hàm mệt mỏi nhìn sang người bên cạnh. Ngô Thế Huân có lẽ đã hết say rồi. Ngày mai thức dậy khi nhận ra người cùng mình ân ân ái ái tối qua không phải Kỳ Dương mà là Lộc Hàm, không biết phản ứng của hắn sẽ như nào. Thật ra Lộc Hàm hoàn toàn có thể rời đi ngay bây giờ, nhưng cậu không làm thế mà chọn ở lại đến khi Thế Huân tỉnh dậy. Không phải Lộc Hàm muốn hắn phải chịu trách nhiệm cái gì cả, chỉ là cậu muốn hắn nhớ kĩ cậu và người kia là hai người hoàn toàn khác nhau, đơn giản vậy thôi.

Cứ nghĩ nhiều như vậy rồi mí mắt Lộc Hàm sụp xuống lúc nào không hay. Đến lúc cậu tỉnh dậy thì tia nắng màu vàng đã tràn lên rèm cửa. Trong phòng tắm có tiếng xả nước. Lộc Hàm nằm trên giường nửa ngày mới thấy Ngô Thế Huân ôm khăn tắm đi ra ngoài. Thân trên trần trụi không hề lưu lại bất kì một vết tích nào, ngược lại so với Lộc Hàm, toàn thân chỗ nào cũng có dấu vết của hắn.

Lộc Hàm ngồi dậy, với lấy chiếc áo dưới đất định mặc lên người thì Ngô Thế Huân liền lấy trong tủ ra một cái sơ mi đưa cho cậu.

''Mặc đi, áo kia...chắc hỏng rồi.''

Không phải là ''chắc'' đâu mà là thật sự hỏng rồi đấy. Cả hàng cúc bị giật bung ra hết, cổ áo trông cũng như rách ra đến nơi...Lộc Hàm nhìn cái áo vẻ tiếc nuối, sau đó cũng đành phải mặc chiếc sơ mi rộng quá khổ của Ngô Thế Huân vào.

Trong lúc Lộc Hàm hí hoáy cúi đầu cài cúc áo, Thế Huân cũng tranh thủ mặc chiếc quần ngủ vào. Hắn bình thường một mình ở trong phòng vẫn tùy tiện như vậy, hơn nữa với tình thế đêm qua thì cái gì cần thấy cũng đã thấy cả rồi.

''Hôm qua tiền bối bị chuốc rượu nhiều quá.''

Lộc Hàm cố tình mở lời để xua đi bầu không khí khó chịu lúc này.

''Rượu say làm cho con người dễ mất kiểm soát.''

Ngô Thế Huân không phủ nhận. Tối hôm qua đúng là hắn cứ như trọng tâm của buổi tiệc đón tân sinh viên trong khi bản thân đã học đến năm ba rồi, bị chuốc say mờ mắt vẫn không có cách từ chối.

Thế nên sáng nay thức dậy đối mặt với chuyện này, hắn lập tức kết luận nguyên nhân là do rượu. Đêm qua có lẽ Lộc Hàm cũng bị say nên mới không phản kháng.

Thế nhưng...

''Thật ra, đêm qua em không hề say.''

Xung quanh lập tức chìm vào im lặng. Ngô Thế Huân nhất thời á khẩu. Lộc Hàm cúi mặt hít hít mũi, nghe tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc tích tắc.

''Tiền bối, em...em thích tiền bối.''

Rất khó khăn để Lộc Hàm bày tỏ tình cảm trong lòng mình. Cậu cảm thấy không tốt vì ấy chẳng phải tình cảm mưa dầm thấm lâu tồn tại trong mấy năm trời như trong tiểu thuyết, cũng chẳng phải yêu thương cao thượng như nam chính nữ chính trên phim ảnh, tất cả chỉ là mầm tình cảm nhỏ bé mới nảy mầm chưa cả đủ một tháng. Lộc Hàm chỉ dám trao đi chữ ''thích'' vì sợ rằng chữ ''yêu'' sẽ làm Ngô Thế Huân cảm thấy ràng buộc. Với cậu thì yêu hay thích đều như nhau cả. Chỉ cần tình cảm trân thành, dẫu là yêu hay thích thì vẫn đáng trân trọng cực kì.

''Ý em là tối hôm qua em tự nguyện?''

Thanh âm của Ngô Thế Huân chưa lúc nào bớt lạnh cả.

Lộc Hàm gật gật đầu, chẳng hiểu sao lại thoáng rùng mình một cái.

''Thế nên tôi cũng không cần có trách nhiệm đúng không?''

Gật đầu.

''Em chỉ là...thích tiền bối thôi.''

Lộc Hàm không hề ủy khuất chuyện đêm hôm qua. Hơn nữa sáng nay còn có thể khiến Ngô Thế Huân nhớ kĩ cậu là Lộc Hàm chứ không phải bất kì ai khác, điều này khiến Lộc Hàm vô cùng mãn nguyện.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Thế Huân thực giống con dao đâm vào trái tim Lộc Hàm một nhát.

''Muốn dùng tình dục để theo đuổi tôi?''

Lúc này Lộc Hàm mới chịu ngửng đầu, ánh mắt ngập tràn bất lực.

''Không phải.''

Miệng nói như thế nhưng bản thân chẳng biết lấy thêm bằng chứng nào cho thuyết phục. Ngô Thế Huân cũng không buồn chất vấn quá nhiều, chỉ hỏi một câu đơn giản.

''Vậy muốn gì?''

''Em...có thể theo đuổi tiền bối không? Là theo đuổi trong sạch.''

Lộc Hàm hỏi một câu chắc nịch, đáy mắt ánh lên tia hi vọng.

Ngô Thế Huân lạnh lùng ngoảnh mặt.

''Người tôi yêu và em có gương mặt rất giống nhau.''

Một bên là người hắn yêu, còn một bên là người yêu hắn, ba từ tồn tại chỉ đổi vị trí cho nhau mà lại bất công đến vậy. Là con người nếu cũng có thể dễ dàng hoán đổi tình cảm như thế thì tốt biết mấy.

''Kỳ Dương sao?''

Ngô Thế Huân không đáp chính là thừa nhận.

''Đêm qua anh không ngừng gọi tên cậu ấy, hóa ra là vì gương mặt này.''

Lộc Hàm ngồi trên giường, để ánh mắt Thế Huân xoáy sâu vào tâm can mình.

''Quả thực rất giống. Nhưng em...vĩnh viễn không thể trở thành cậu ấy.''

Lộc Hàm cũng không hề mong muốn bản thân mình phải trở thành một ai khác. Chỉ là giờ phút này cậu cảm thấy nếu có thể thay thế chỗ của Kỳ Dương trong lòng Thế Huân thì thực tốt biết mấy.

''Thật ra không phải là chúng ta không có cơ hội.''

Ngô Thế Huân vươn tay với lấy tấm ảnh chân dung thiếu niên xinh đẹp rồi giương lên, đặt bên cạnh gương mặt Lộc Hàm. Cậu nhìn thấy ánh mắt hắn ánh lên vài tia dịu dàng, trong lòng liền trộm tham luyến thứ vốn không thuộc về mình.

Nước mắt đã lưng tròng rồi nhưng Lộc Hàm vội nén lại không để tràn khỏi bờ mi.

''Tiền bối, em có thể thay thế cậu ấy.''

Ngô Thế Huân hạ tấm ảnh xuống.
''Nhân sinh, ai cũng có một thế giới của riêng mình, là một sản phẩm độc nhất về tính cách, không ai giống ai cả.''

''Chẳng phải cậu ấy và em có gương mặt rất giống nhau sao?''

Lộc Hàm cố tình hỏi ngược lại.

''Đâu ai sinh ra đã quyết định mình mang tính cách nào. Cái gì cũng trải qua quá trình tiếp xúc cuộc sống, hành vi và đặc tính của từng người mới vì thế mà thành. Cho nên...cho nên học tập không phải là chuyện không thể.''

Lúc nói ra mấy lời đó, Lộc Hàm thật sự tin rằng bản thân mình có thể vượt ra khỏi vị trí thế thân.

Cậu nhìn bờ vai rộng của Ngô Thế Huân im lặng, nghẹn ngào bóp chặt mầm tình cảm trong lòng bàn tay.

Kiếp thế thân là một kiếp rất đau đớn.

Czytaj Dalej

To Też Polubisz

230K 33.1K 67
Couple: PondPhuwin, JoongDunk, GeminiFourth Văn án: Thế giới vận hành với 5 hệ năng lực trấn giữ bao gồm Kim, Mộc, Thủy, Hoả và Thổ. GMM chính là một...
10.4K 508 10
bộ này từng đc chuyển KookV nhưng ship TAEGI nên mk chuyển thui ~,~ Đã đc sự cho phép của tác giả :))
182K 7K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
5.8K 125 15
Là những mẩu truyện ngắn mà mình lấy ý tưởng từ những câu quotes buồn, hay những trích dẫn trong truyện/phim nào đó, cũng có thể là những tình huống...