(BHTT) [Nữ biến nam] Làm Đàn...

By Lamlanhhoang

90.6K 6.3K 442

[ BHTT ] [ Nữ biến nam ] Tác phẩm: Làm Đàn Ông Không Dễ Dàng. Tác giả: Lam Hoàng Thiên Vũ. Thể loại: Nữ biến... More

Chương 1: Đã chết
Chương 2: Lăng Lam thiếu gia ra đời
Chương 3: Cuộc kiểm tra sau khi ra đời
Chương 4: Giọng nói trẻ con trong đầu
Chương 5: Cái gì?! Tại sao lại là nam?
Chương 6: Kẻ vô sỉ
Chương 7: Đoạn tuyệt quan hệ
Chương 8: Kết quả
Chương 9: Dược tề kích hoạt gen
Chương 10: Hấp thu toàn bộ
Chương 11: Hệ thống học tập mở ra
Chương 12: Khảo nghiệm chỗ không người
Chương 13: Xe hay phi cơ
Chương 14: Sợ độ cao là một vấn đề
Chương 15: Thật xin lỗi, tôi mất khống chế
Chương 16: Tiểu Tứ muốn kiếm tiền
Chương 17: Điểm Vinh Dự
Chương 18: Lựa chọn khó khăn
Chương 19: Bàn Tay Vàng thực cấp lực
Chương 20: Lăng Lam - Dạ dày vương
Chương 21: Dưỡng Thân Khí Quyết Huyền Bí!
Chương 22: Thở phào nhẹ nhõm
Chương 23: Khảo nghiệm vào Đồng Quân Học Viện
Chương 24: Đứa bé tự nhiên
Chương 25: Những người bạn
Chương 26: Kiểm tra bắt đầu
Chương 27: Ý nghĩa "Thật sự" của cuộc thi là gì?
Chương 28: Tư liệu của mười người
Chương 29: Đến vòng cuối cùng
Chương 30: Tôi ra lệnh cho các em công kích tôi!
Chương 31: Kẻ yếu không có quyền lên tiếng
Chương 32: Lăng Lam ra tay
Chương 33: Tiểu sói con hung ác
Chương 34: Một Kích Tất Sát
Chương 35: Khảo nghiệm hoàn thành
Chương 36: Lại lên đầu?
Chương 37: Giám khảo đề cử!
Chương 38: Đối phương là ai?
Chương 39: Sửa điểm
Chương 40: Một ly rượu đỏ liền say!
Chương 41: Đặc huấn dã ngoại?
Chương 42: Đi Săn và Bị Săn
Chương 43: Trải qua Cái Chết!
Chương 44: Giải quyết tai họa ngầm
Chương 45: Ai muốn giết Lăng Lam?
Chương 46: Có sợ không?
Chương 47: Tiểu Tứ tự động xin giết giặc!
Chương 48: Vị quản gia biến thái!
Chương 49: Nguy cơ bị đánh lén từ xa
Chương 50: Tranh thủ thời gian!
Chương 51: Đạn truy lùng?
Chương 52: Thiên tài trong thiên tài!
Chương 53: Cứu viện của Lăng gia!
Chương 54: Tử sĩ
Chương 55: Ngay từ đầu liền hoài nghi!
Chương 56: Ván bài của từng người!
Chương 57: Chưa vượt qua được bệnh sợ độ cao!
Chương 58: Gia huy quen thuộc!
Chương 59: Lão Đại quá trâu!
Chương 60: 072 tập hợp!
Chương 61: Thế giới cạnh tranh kịch liệt!
Chương 62: Cố gắng an bày!
Thông báo
Chương 63: Ngũ Hào xuất hiện!
Chương 64: Kỹ năng Thỏ Thiên Đặng!
Chương 65: Phần thưởng quá "hố"!
Chương 66: Vẫn ở nội trú
Chương 67: Người khiêu chiến muốn chết
Chương 68: Cậu thua
Chương 69: Phiền toái đi theo
Chương 70: Ý nghĩa của tình bạn!
Chương 71: Mục đích của Lâm Trung Khanh?
Chương 72: Vượt qua cả kỳ vọng
Chương 73: Lăng Lam nguy cơ
thông báo xin dưỡng bệnh
Tg bận òi
Chương 74: Tiểu Tứ đề nghị
Chương 75: Nguyện vọng có bánh bao!
Chương 76: Cuộc chiến mở ra
Chương 77: Kỹ năng tuyệt chiêu tề gặt hái!
Chương 78: Một chiêu thăng cấp!
Chương 79: Thiên tài sát thủ!
Chương 80: Thăng cấp 13!
Chương 81: Đệ tử vỡ lòng!
Chương 82: Lăng Lam vs Tần Dật
Chương 83: Thiên phú hơn người!
Chương 84: Top 4: Tứ cường sinh ra
Chương 85: Tề Long vs Lý Anh Kiệt
Tâm trạng
Chương 86: Giác quan thứ sáu?
Chương 88: Truyền thừa của Lăng Tiêu?
Chương 89: Những bức họa bí ẩn!
Chương 90: Nhiệm vụ tiến hóa!
Chương 91: Khảo nghiệm hay lựa chọn!
Chương 92: Bắt đầu!
Chương 93: Ma quỷ xuất chiến!
Chương 94: Khảo nghiệm của Đạo
Chương 95: Phá giải nhiệm vụ!
Chương 96: Lấy tên Bá Đạo!
Thông báo
Thông báo gửi đến các....

Chương 87: Dấu ấn ghi lại cho làn nghịch tập hàng đầu

501 65 5
By Lamlanhhoang


Đương nhiên, Lăng Lam cũng có thể lựa chọn gặp chiêu biến chiêu, đối phương đánh thế nào cậu liền phá thế đó. Đáng tiếc, thằng nhóc nhỏ tuổi hay để tính toán nhỏ nhặt Vũ Cảnh này lại không muốn cho cậu như ý, nói cách khác, Vũ Cảnh hạ quyết tâm không chủ động công kích, cậu ta muốn Lăng Lam xuất thủ.


Cho nên, bây giờ Lăng Lam rất đau đầu, và đây cũng là lý do vì sao Tề Long bên kia đánh hơn mấy trăm chiêu mà Lăng Lam bên này chỉ mới đánh thử hơn 10 chiêu, nói cách khác, nãy giờ hai người chỉ vòng qua lại thử sức nhau làm lãng phí thời gian.


Nhưng mà Lăng Lam là người cái gì cũng có thể thiếu, chính nhẫn nại không thiếu, cho dù là Nhất hào đạo sư cũng từng nói năng lực nhẫn nại của Lăng Lam là thuộc cấp bậc biến thái, trừ phi là cậu không muốn nhẫn, còn không thì không ai có thể thắng được cậu.


Nhìn cục diện giằng co vòng quanh diễn ra liên tục nãy giờ khiến cho những người xem trận chiến của 2 người cũng bắt đầu mất nhẫn nại, người người bắt đầu rời đi hết, cả những người giáo viên cũng bắt đầu rời đi xem những trận đấu khác.


Ở trong không gian ý thức, giờ phút này tiểu Tứ cũng bị hoàn cảnh trước mắt làm cho thấp thỏm nôn nóng: "Lão đại, chẳng lẽ đầu cậu không bị choáng váng sao. Đã đi mấy chục vòng luôn rồi?"


"Vẫn tốt, không xuất hiện tình huống hoa mắt, chóng mặt." Lăng Lam lạnh lùng tự giễu một phen, cậu đối với loại cục diện trước mắt này cũng thúc thủ vô sách. Dù sao có mấy lần cậu xuất thủ đã cố ý lộ ra một chút sơ hở, đáng tiếc khả năng nhẫn nại và sức chống cự của Vũ Cảnh cũng khác tốt, vậy mà vẫn lựa chọn không xuất thủ.


"Lão đại, trực tiếp KO cậu ta đi." Tiểu Tứ kêu gào, rõ ràng lão đại nhà mình chỉ dùng một ngón tay liền có thể thu phục chuyện này, vì sao lại muốn làm cho phức tạp như vậy? Tiểu Tứ thật băn khoăn.


Trực tiếp KO? Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, Lăng Lam tức giận trừng mắt nhìn tiểu Tứ một cái, ý bảo nó đừng nói những chuyện vớ vẫn như vậy.


Lăng Lam không tin tưởng khiến tiểu Tứ rất tức giận, má nó phình ra, thở phì phì, cái miệng nhỏ cũng chu thật cao, không phục nói: "Vì sao lão đại cứ muốn tìm nhược điểm của cậu ta rồi tấn công? Cậu rõ ràng mạnh hơn cậu ta rất nhiều, chỉ cần tăng tốc độ một chút là có thể KO cậu ta rồi mà?" Tiểu Tứ rất rõ ràng thực lực của Lăng Lam, tốc độ công kích của cậu có thể nhanh hơn nữa, chỉ cần tăng lên một chút thì thằng nhóc trước mặt này chắc chắn không thể nào tránh được.


Lăng Lam sửng sốt, đảo mắt liền nở nụ cười khổ, cậu phát hiện bản thân thật sự đi vào ngõ cụt rồi, vì sao cậu nhất định tấn công vào nhược điểm của đối phương chứ? Dù thật sự cậu có năng lực nhìn thấy nhược điểm của người khác rồi một kích chí mạng đánh bại đối phương, nhưng cậu cũng đâu đơn giản chỉ có năng lực đó. Cậu còn có sức mạnh, tốc độ cùng với sự phản ứng nhanh nhạy của thần kinh mà, chỉ bằng những kỹ năng đó thì cậu cũng có thể nghiền nát đối phương...Đây là thể hiện của sự chênh lệch về thực lực.


"Tiểu Tứ, ngươi thật sự là tiểu đệ tốt nhất của ta, cám ơn!" Cuối cùng cũng có thể cởi bỏ quấy nhiễu, Lăng Lam trực tiếp cho tiểu Tứ một nụ cười thật tươi, giống như nắng ấm trong mùa đông lạnh giá, ấm áp đi vào lòng người.


Tiểu Tứ cảm giác bản thân cả người choáng váng và vui sướng, khuôn mặt còn cổ ra vẻ nghiêm má, tức giận cũng hòa dịu đi, khóe miệng không tự chủ được hơi hơi cong cong lên.


Giải quyết được phiền nhiễu trong lòng, Lăng Lam rốt cuộc không chần chờ nữa, cậu muốn tấn công, trực tiếp nhún chân, nương theo lực này rồi nhanh chóng xông đến Vũ Cảnh hướng đối diện, đồng thời tay phải nắm lại mạnh mẽ đánh về phía đối phương.


Vũ Cảnh nhìn động tác này thì sửng sốt, bất quá cậu ta cũng lập tức nâng hai tay, làm tư thế đón đỡ, chuẩn bị chặn lại một kích uy lực mười phần này Lăng Lam.


Vũ Cảnh kinh nghi trong lòng, rõ ràng động tác công kích Lăng Lam đã từng dùng quá, nó đã bị cậu ta hoàn mỹ chặn lại. Rõ ràng đã biết là công kích vô dụng, vì sao Lăng Lam còn muốn sử dụng một lần nữa?


Vũ Cảnh không rõ nhưng cậu ta rất nhanh liền biết vì sao, cùng là chặn lại, cùng một tư thế, cùng một tốc độ, cùng là một chiêu phòng thủ nhưng khi nắm tay ấy cách tay cậu ta khoảng 3cm thì nó đột nhiên biến mất.


Đúng vậy, rõ ràng ở ngay trước mắt, vậy mà liền như không biến mất.


Gặp quỷ! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Vũ Cảnh không hiểu nhưng cũng biết tình hình lúc này của mình không ổn.


Khi ý tưởng này vừa mới hiện lên trong lòng cậu ta thì cậu ta liền cảm giác vai trái của mình bị một năng lực cực mạnh đánh trúng, cú đánh khiến cho cậu ta  không thể không chế mà bị đánh bật ngược ra đằng sau, nện xuống đất.


"Không tốt, bị đánh trúng!" Đau đớn từ vai trái truyền đến khiến Vũ Cảnh hít một ngụm khí lạnh, nhưng mà cậu ta không muốn thua cuộc, cố nén đau nhức làm một động tác xoay người để đứng dậy, lấy tay phải đè lên vai trai đang bị thương, cậu ta muốn kiểm tra thương thế của mình trước.


"May quá, chỉ bị thương phần mềm!" Trong lòng Vũ Cảnh khẽ thở ra, lực đánh của Lăng Lam cũng không quá mạnh, không ảnh hưởng đến thời gian chiến đấu tiếp theo của cậu ta.


Nhưng mà, Vũ Cảnh chỉ có thể nghỉ ngơi trong khoảnh khắc này, bởi vì sau khi xác định thương thế của mình không quá nặng thì đòn công kích tiếp theo của Lăng Lam đã lập tức tới.


"Lúc này mình nhất định có thể nhìn thấy công kích của đối phương!" Vũ Cảnh đối với việc mình bị dính một đòn vừa rồi rất không phục, cậu cho rằng đó là do mình đã lơi lỏng phòng bị nên mới bị như thế, dù sao từ lúc bắt đầu trận đấu tới giờ, cậu đều có thể chống cự lại thành công, cậu không tin, lúc này đây mình có thể lại phạm sai lầm ấy.


Nhưng hiện thực lại khiến Vũ Cảnh kinh ngạc, bởi vì một lần nữa cậu lại không nhìn thấy đòn công kích của Lăng Lam và Lăng Lam liền biến mất ngay trước mặt cậu.


Cậu ta nhìn rất rõ ràng, Lăng Lam ở phía trước cậu khoảng 3m thì cả người lại biến mất.


Đáng chết, chẳng lẽ Lăng Lam có thuật ẩn thân? Vũ Cảnh nhịn không được mắng trong lòng, đương nhiên cậu biết đây là chuyện không có khả năng, và khả năng duy nhất chính là tốc độ của Lăng Lam nhanh đến mức mắt cậu không nhìn theo kịp, có thể không?


Những người còn lại đang xem trận đấu của Lăng Lam và Vũ Cảnh giờ phút này nhịn không được kinh hô lên, bởi vì trong tầm mắt bọn họ Lăng Lam cũng biến mất. Đương nhiên bọn họ càng rõ ràng hơn chuyện Lăng Lam biến mất đã ngay lập tức xuất hiện ở phía sau Vũ Cảnh, nhưng bởi vì điểm mù của mắt nên cho đến lúc này Vũ Cảnh vẫn không nhận ra vi trí của Lăng Lam.




Tề Long kích động cả người phát run, cậu gắt gao nắm chặt tay Hàn Kế Quân: "Trời ơi, lão đại lại mạnh hơn rồi, tốc độ này thật TMD quá suất ."


Lạc Lãng bên cạnh nghe vậy chỉ có thể gật đầu, hai mắt cậu nhìn chằm chằm lên lôi đài, không dám phân tâm vì sợ mình bỏ lỡ bất cứ động tác nào.


"Lại mạnh hơn sao?" Hàn Kế Quân là người duy nhất thực lực của Lăng Lam, biểu hiện này cũng không phải là đột nhiên mạnh lên mà giống như sử dụng tốc độ thật sự của mình.


"Ba!" một tiếng, Vũ Cảnh đau đớn hô lên rồi cả người lại lần nữa bay lên.


"Lăng Lam!" Tất cả mọi người nhịn không được hô to, Lăng Lam đang núp đằng sau đã trực tiếp nhấc chân đem Vũ Cảnh không chút phòng bị gì trực tiếp đá ra ngoài.


Sức đá ở chân mạnh hơn tay rất nhiều, vai phải bị đá trúng của Vũ Cảnh không đơn giản chỉ là bị thương bên ngoài, lần này cậu ta không còn cảm giác tay phải của mình nữa.


Mồ hôi lạnh ứa ra, không biết vai phải của mình như thế nào, có phải đã bị đá nát xương cốt hay không? Tuy rằng Liên Bang đã tìm ra phương thuốc giúp hồi phục vết thương, có thể tăng khả năng liền của vết thương, nhưng nếu xương cốt bị vỡ vụn thì hoàn toàn không dễ chữa trị như vậy. Nếu xương cốt mọc lại mà sai vị trí thì chắc chắn tương lai của cậu ta sẽ bị ảnh hưởng.


Một cước này của Lăng Lam thoạt nhìn rất hung ác nhưng đã được cậu kiểm soát sức lực nên cũng không khiến Vũ Cảnh bị thương quá nặng, tuy không thể xác định xương cốt có bị gãy hay không nhưng tuyệt đối không bị thương đến mức ảnh hưởng đến tương lai.


"Ba! Ba! Ba!" Lăng Lam cũng không vì đánh trúng đối phương mà ngừng tấn công, cậu ngay lập tức ra tiếp 3 quyền đánh cho Vũ Cảnh không có cơ hội phản kích, trực tiếp bị bay ra lôi đài, đập xuống mặt đất. Lăng Lam vẫn đứng ổn định bất động trên lôi đài, lạnh mắt nhìn trọng tài chờ quyết định cuối cùng.


Có lẽ là do tốc độ công kích của Lăng Lam quá nhanh, cũng có lẽ là do những kỹ năng đánh bay Vũ Cảnh của Lăng Lam quá lợi hại, tóm lại, người đảm nhiệm làm trọng tài của trận này vậy mà ngây ngẩn cả người, vừa đủ ba mươi giây.


Cả phòng đấu yên tĩnh một mảnh, năng lực quá mức bưu hãn của Lăng Lam khiến mọi người không dám nói chuyện. Vì sao biểu hiện giữa đầu trận và cuối trận lại khác xa nhau như vậy? tất cả mọi người đều không thể tin, không phải nãy giờ luôn luôn đi vòng vèo sao, vì sao sau đó trong chớp mắt liền phân ra thắng bại? Người đứng thứ 2 toàn trường cứ thế đơn giản bị KO sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu Lăng Lam đều đang đùa?


Tất cả mọi người đều cảm thấy không biết nói gì, không biết nên đối mặt với Lăng Lam như thế nào. Trong lòng bọn họ thật bất lực, vì sao học sinh năm nhất năm nay lại xuất hiện ra một người yêu nghiệt như Lăng Lam vậy chứ? Mạnh đến mức khiến cho bọn họ nghĩ rằng mình không có khả năng dành chiến thắng.


Trọng tài đột nhiên tỉnh lại, vội vàng hô: "Trận đấu này, Lăng Lam thắng. Chúc mừng Lăng Lam tiến vào trận chung kết!"


Trọng tài vừa tuyên bố khiến ba người Tề Long hoan hô dậy lên, sau đó, từng tiếng vỗ tay lưa thưa, lớt thớt bắt đầu vang lên, đến cuối cùng, toàn trường đều cùng vỗ tay, ngay cả những học sinh khóa trên cũng vỗ tay.


Lăng Lam quá mạnh mẽ, chỉ sau một thời gian ngắn mơ màng, những học sinh năm nhất đã bị Lăng Lam thuyết phục, tư tưởng cường giả vi tôn đã khiến cho bọn họ nhận Lăng Lam làm người đứng đầu.


Những học sinh khóa trên cũng vỗ tay không ngớt, nhưng đó không phải là tán thưởng cho Lăng Lam, mà là tán thưởng cho lần nghịch tập này của cậu. Phải biết rằng những học sinh đứng ở vị trí thấp mà có thể tiến đến vòng chung kết thì xác suất xảy ra là rất thấp, mặc dù trong lịch sử của học viện đồng quân không phải chưa từng phát sinh nhưng ít đến đáng thương. Nhưng năm nay lịch sử lại thay đổi khiến mọi người đều khiếp sợ, bởi vì năm nay đồng thời xuất hiện hai người nghịch tập thành công tiến vào trận chung kết, không thể nghi ngờ hai người Lăng Lam và Tề Long đã sáng tạo ra một kỷ lục mới ở trung tâm học viện đồng quân, một lịch sử mới.


Trong phòng của viện trưởng, lúc này có hai người đang xem trận đấu này.


"Ông Từ, ông thấy thế nào?" Viện trưởng cười tủm tỉm chỉ vào người cuối cùng đứng ở trên lôi đài hỏi.


"Không sai, Lăng Tiêu coi như đã có người kế nghiệp rồi." Người được gọi là ông Từ mặc một bộ trang phục quân đội thẳng tấp, trên bả vai có đính mấy ngôi sao, trước ngực cũng có gắn quân hàm khiến cho người khác biết ông ta đã tới chức trung tướng.


Từ trung tướng thân thiết hỏi: "Đứa nhỏ này ông đã an bài đạo sư vỡ lòng chưa? Nếu không tuyển được người nào tốt thì để tôi an bài cho."



Continue Reading

You'll Also Like

783K 23.6K 33
THỤ LÀ SONG TÍNH, THỤ LÀ SONG TÍNH, THỤ LÀ SONG TÍNH. Việc quan trọng nhắc lại 3 lần, không ăn được thì đừng buông lời cay đắng. Tác giả: Tiểu Linh Đ...
409K 34.1K 163
Hán Việt: Chiến tổn mỹ nhân chinh phục toàn tinh tế Tác giả: Đàm U Trúc Mộng Tình trạng: Hoàn toàn văn Thời gian: 2/6/2023 - 17/1/2024 Nguồn: Wikidic...
2.7M 210K 199
Tác giả: Chu Quả Tử Đích Phế Edit: DevilsNTT Thôi Tây Sinh theo đuổi Mạnh Giang Thiên ba năm, chuyện thân mật nhất cũng làm ba năm, Thôi Tây Sinh cho...
286K 29.8K 120
TÁC GIẢ: Dương Liễu Thùy Đê Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, hiện đại, tương lai, HE, tình cảm, báo thù, mạt thế, tu chân, hệ thống, xuyên nhan...