【Longfic】【KaiYuan】Love come!

By XiangKaiYuanLove

10.5K 527 10

"Love comes!" Công thức mấu chốt : Ôn nhu + Đáng yêu + Ấm áp, ngọt ngào văn, 1x1 Đã hoàn! More

Văn án
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5.1
Chương 5.2
Chương 6
Phiên ngoại 1
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Phiên ngoại đêm thất tịch
Chương 15
Chương 16
Chương 18
Chương 19
Chương 20.1
Chương 20.2
Chương 21
Chương 22.1
Chương 22.2
Chương 23(Hoàn)
Phiên ngoại 2: Sắc tình(H)
Phiên ngoại 3: Sắc tình(2)
Phiên ngoại 4: Sắc tình (3)
Phiên ngoại 5: Sắc tình (4)
Phiên ngoại 6: Sắc tình (5)

Chương 17

189 11 0
By XiangKaiYuanLove

【Cứ vờ như không có gì xảy ra, baby

Anh hóa đá mất rồi, quên cả lùi bước.】

Vương Tuấn Khải cuối cùng vẫn biết chuyện.

Làm sao có thể không biết được? Trong không gian trường học muốn giấu diếm chuyện gì không khó, nhưng đối tượng là Vương Tuấn Khải thì lại khác. Hơn nữa bên khóe miệng Vương Nguyên còn ứ máu.

Bị đụng vào bàn? Làm gì có ai ngu ngốc tới nỗi để miệng đụng vào bàn như vậy?

Lấy lí do này thật đúng là......Vừa ngốc vừa đáng yêu.

Đương nhiên Vương Tuấn Khải không có vạch trần, chỉ là âm thầm khiến cho nam sinh kia bị trường đuổi học, sau đó trên đường về bị đánh một chút mà thôi.

Về điểm này thì Vương Tuấn Khải vẫn có thể làm.

Nhưng mà bắt đầu từ sau khi xảy ra chuyện này, Vương Tuấn Khải giống như trở nên rất thích ăn dấm chua, đối với những nam sinh đến gần Vương Nguyên luôn đề cao cảnh giác. Hắn thật sự không muốn Vương Nguyên lại chịu bất cứ thương tổn nào nữa.

Mấy hôm trước Vương Nguyên đến lớp Vương Tuấn Khải tìm hắn, chẳng qua là cùng một nam sinh nói nhiều hơn hai câu, rất nhanh ánh mắt của Vương Tuấn Khải đã có thể giết người.

Ngày hôm qua ở trước cổng trường có một bạn trai hỏi đường, Vương Tuấn Khải một tay đẩy Vương Nguyên ra sau lưng xung phong thay Vương Nguyên trả lời vấn đề của cậu bạn.

Hôm nay buổi trưa đi căn tin ăn cơm, đơn giản trực tiếp lôi cậu qua ô lấy cơm của một bác gái, rõ ràng so với đội ngũ các chú trẻ tuổi ở ô bên cạnh đều không bằng!!

Vương Tuấn Khải anh cũng đủ rồi đấy!

Vương Nguyên không biết tại sao dạo này Vương Tuấn Khải lại trở nên đặc biệt nhạy cảm như vậy, giống như chỉ cần thấy cậu cùng con trai nói chuyện sẽ trở nên khó chịu.

Vì vậy vào một hôm nghỉ trưa nào đó, Vương Nguyên rốt cuộc nhịn không được nói ra.

"Anh gần đây ăn dấm nhiều đâm nghiện sao?"

Vương Nguyên đặt mông ngồi lên sô pha, vẻ mặt bất mãn trừng mắt nhìn Vương Tuấn Khải.

Bên giường bên kia Thiên Tỉ cùng Lưu Chí Hoành vừa thấy tình huống không ổn liền nhìn nhau thở dài, yên lặng rời khỏi ký túc xá.

Trước khi đi Thiên Tỉ còn ném lại một câu.

"Vương Tuấn Khải, đừng kịch liệt quá đấy."

Vinh quang nhận được một cái liếc mắt đầy khinh bỉ của hắn.

"Em chẳng qua vừa mới đi cùng bạn học lớp bên đi lấy tài liệu học tập, anh lôi em đi làm gì? Còn nữa, anh nhìn người ta bằng ánh mắt đó là có ý gì a?"

"Nguyên Nguyên, đừng nóng!"

Vương Tuấn Khải cười cợt lôi kéo cánh tay Vương Nguyên, có ý đồ lấp liếm hành vi của mình.

"Em không có tức giận."

Vương Nguyên rút tay ra khỏi tay Vương Tuấn Khải, nghiêm túc nói,

"Chính là anh gần đây nhạy cảm quá mức, đến cả trao đổi học tập bình thường cùng bạn học em cũng không thể."

Vương Tuấn Khải giật mình, thu lại ý đồ muốn tiếp tục làm nũng.

"Em là nói anh quấy rầy đến sinh hoạt thường ngày của em sao?"

Ánh mắt mang chút bi thương nhìn Vương Nguyên, môi khẽ mếu, nhìn như thế nào cũng làm người ta cảm thấy thật đáng thương.

"Không phải ý đó!"

Vương Nguyên nhìn bộ dạng vô tội của Vương Tuấn Khải, mang một bụng bực bội cũng không thể tiếp tục nói ra.

Thiếu niên cao lãnh trá hình vô tội đáng yêu là phạm pháp đó có biết không?!!!

"Em chỉ muốn nói, anh không cần phải bảo hộ em quá mức như vậy."

Vương Nguyên cân nhắc dùng từ, đổi thành cách nói nhẹ nhàng nhất.

"Nếu như vậy em lại bị tổn thương một lần nữa thì phải làm sao?"

Vương Tuấn Khải cũng nghiêm túc nói ra, cặp lông mày thanh tú khẽ nhăn lại.

"Cái gì tổn thương?"

Vương Nguyên hỏi lại, nhưng Vương Tuấn Khải không trả lời.

"Anh biết rồi phải không?"

Vương Nguyên đứng lên, đi đến phía sau Vương Tuấn Khải.

"Em nghe nói cậu ta bị đuổi học rồi còn bị đánh, có phải có liên quan tới anh không?"

Vương Tuấn Khải vẫn không nói một lời, chỉ đơn giản gật đầu thừa nhận.

"Trách không được anh gần đây............."

Vương Nguyên giơ hai tay ôm lấy Vương Tuấn Khải từ phía sau, đầu đặt trên tấm lưng rộng lớn của Vương Tuấn Khải hít hà hương thơm của hắn, thẳng đến khi mùi hương đã lấp đầy hơi thở cậu.

"Thực xin lỗi, làm anh lo lắng rồi."

Nghe được Vương Nguyên yếu ớt nói, Vương Tuấn Khải đau lòng quay đầu lại, xoa lên vết thương bị sưng lên trên mặt cậu.

"Đồ ngốc, anh không cần em giải thích."

Vương Tuấn Khải đem tóc Vương Nguyên vuốt lại ngay ngắn.

"Nhưng mà anh thừa nhận anh có chút quá phận, về sau sẽ không như vậy nữa."

Hai tay nâng khuôn mặt Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải nghiêm túc nhìn cậu.

"Nhưng mà em phải đáp ứng anh, có việc gì cũng không được phép gạt anh, anh sẽ lo lắng."

"Đã biết."

Ngoan ngoãn đáp ứng, cậu vùi đầu thật sâu vào lồng ngực Vương Tuấn Khải. Lớn như vậy rồi, đã biết yêu nhưng thói quen khóc nhè đúng là không sửa được.

Những điều Vương Tuấn Khải nói, những chuyện Vương Tuấn Khải làm, hết thảy hết thảy đều là vì bản thân cậu.

Nghĩ đến đó hốc mắt Vương Nguyên liền không khống chế được nóng lên.

"Đáng ghét, anh tại sao lại đối tốt với em như vậy a!!"

Vương Nguyên vẫn không chịu ngẩng đầu, giọng mũi từ trong lồng ngực hắn truyền ra.

"Như vậy sau này em mới không thể rời khỏi anh."

Vương Tuấn Khải mỉm cười nâng cằm Vương Nguyên, lau đi nước mắt của cậu, ôn nhu in dấu môi mình lên môi cậu.

Không điên cuồng, không kịch liệt.

Chỉ là ôn nhu liếm lên, chậm rãi ma sát. Đầu lưỡi trên môi Vương Nguyên vẽ theo đường vân môi, chờ đợi đối phương không kìm lòng được mà hé miệng, từng chút từng chút trượt vào, đi qua mỗi nơi trong khoang miệng đều khiến cậu đặc biệt mẫn cảm, cuối cùng cuốn lấy lưỡi Vương Nguyên cùng giao triền một chỗ.

Vương Nguyên tựa như bị hóa đá tại chỗ, vô luận hắn có hôn nhiều hay ít, kịch liệt hay dịu dàng, cậu vẫn là một bộ đỏ mặt ngượng ngùng, tim đập tăng tốc. Dường như Vương Tuấn Khải mỗi lần đều tản ra nhiều loại mị lực hấp dẫn cậu, hay đúng hơn là do chính trên người Vương Tuấn Khải luôn mang theo sức quyến rũ quá mức cường đại khiến cậu vĩnh viễn không bao giờ có thể thoát ra.

Continue Reading

You'll Also Like

741K 38.1K 42
Dục vọng là khởi đầu của mọi tội lỗi
2.9K 338 28
"Mình ơi ! mình ráng ở nhà đợi anh nha mình ? anh hứa là anh sẽ về với mình mà, ráng đợi anh nha mình ? nha mình ?" "Em đợi mình mà..." ~•~•~•~•~•~•...
48K 1.9K 17
Truyện thuộc thể loại NC-15, có cảnh H nhưng nhẹ Truyện có nhiều yếu tố ngược thân, ngược tâm xuyên suốt câu truyện. Truyện thuộc thể loại Đam Mỹ (na...
98.9K 4.4K 62
Tên gốc: 囚于永夜 Tác giả: Mạch Hương Kê Ni Nguyên tác: Trường Bội Edit: Cấp Ngã Giang Sơn (Gin) Thể loại: gương vỡ lại lành, ABO, máu chó Tình trạng bản...