|Longfic|TaeGi| Chân ái

By jeajea_

33.5K 3.2K 898

"Anh đã từng yêu tôi thực lòng dù chỉ là một chút chưa?" "Có lẽ từng, nhưng không phải bây giờ. Xin lỗi!" ... More

1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
:((( mọi người đừng lờ cái Q&A này nha
profile
36
37
38
39
40
41
42
43
44
45
46
47
lảm nhảm và thông báo❗️ nhưng đừng lơ nó đi:(
Phiên ngoại I: 1
Phiên ngoại I: 2
Phiên ngoại I: 3
Phiên ngoại I: 4

48 [end]

639 55 12
By jeajea_

"Khởi! Lại đây đỡ tôi đi ăn cơm." Kim Tại Hưởng nằm trên giường bệnh, gương mặt gã vẫn trắng bệch như cũ, dường như một Kim Tại Hưởng tràn trề sức sống trước kia đã hoàn toàn thay da đổi thịt, trở thành bộ dạng gầy yếu xanh xao đến đau lòng.

Mân Doãn Khởi tiến lại gần gã, rút chiếc kim truyền nước trên mu bàn tay gã ra, rồi nhẹ nhàng nâng một tay gã khoác lên vai mình, một tay đỡ lấy eo dìu gã xuống giường. Kim Tại Hưởng mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình khiến cơ thể gã trông càng gầy yếu hơn, gương mặt không có chút huyết sắc, thanh âm khi nói chuyện cũng chỉ có thể thều thào không ra hơi. Bất giác hai mắt y lại đỏ hoe.

Kim Tại Hưởng cười cười, nhìn bộ dạng y vừa tủi thân vừa đáng yêu muốn chết. Gã hỏi: "Sao vậy? Sao lại sắp khóc rồi?"

Mân Doãn Khởi sụt sịt, nói bằng giọng mũi: "Anh phải mau chóng khoẻ lại!"

"Doãn Khởi đau lòng tôi à?"

Mân Doãn Khởi cúi gằm mặt xuống, y không đáp lại nhưng Kim Tại Hưởng có thể thấy rõ hai vành tai y đã đỏ ửng lên. Ý cười trên môi gã càng đậm hơn, nói: "Vậy em đừng khóc, em mà khóc tôi cũng đau lòng em!"

Âm thanh sụt sịt nhỏ tí xíu vang lên, Mân Doãn Khởi xấu hổ chết đi được, chỉ ậm ừ, chuyên tâm đỡ gã tới phòng ăn. Kim Tại Hưởng mặc dù tiều tuỵ đi không ít, nhưng y vẫn mơ hồ sờ lấy khối cơ rắn chắc bên trong lớp quần áo, y cảm thấy Kim Tại Hưởng vẫn rất nặng.

Mân Doãn Khởi khịt mũi, cơ thể y cũng suy nhược nặng nề, là di chứng cũ, cho nên việc đỡ Kim Tại Hưởng một quãng đường dài như vậy có chút quá sức với y. Mân Doãn Khởi ngập ngừng đề nghị: "Hay là em giúp anh lấy xe lăn nhé? Sẽ dễ dàng hơn."

Kim Tại Hưởng bất chợt đảo mắt, hắn ậm ậm ờ ờ, nói: "Không sao cần đâu, chỉ một chút nữa là tới thôi!"

"Nhưng mà em cần mà!" Mân Doãn Khởi thở dài nghĩ thầm.

"Phải rồi! Đâu có cần đâu! Khoẻ như trâu rồi thì cần gì xe lăn!" Kim Nam Tuấn híp mắt khinh bỉ, hắn vừa rời phòng thí nghiệm, cũng đang trên đường đi ăn cơm.

"Nào, để tôi đỡ nhé!" nói rồi hắn sấn lại gần xốc một cánh tay gã lên. "Ui chà thương bạn tôi quá!"

Kim Tại Hưởng mặt đen như đít nồi, gã vùng vằng, cáu gắt nói: "Không cần đỡ!"

Kim Nam Tuấn cười khẩy, tuỳ ý châm chọc: "Không cần đỡ thì đứng thẳng lên! Dựa cái gì mà dựa! Mân Doãn Khởi còn yếu hơn ông! Muốn đè chết cậu ấy à?"

Kim Tại Hưởng trợn trừng mắt căm hận nhìn Kim Nam Tuấn.

Mân Doãn Khởi ngây thơ nhìn Kim Tại Hưởng cao hơn mình gần một cái đầu đang giả vờ ốm yếu!

Kim Tại Hưởng chột dạ, gã tự dưng cáu gắt, đứng thẳng dậy đi về phía trước khiến cho Mân Doãn Khởi dở khóc dở cười.

Phía sau Kim Nam Tuấn mặt đầy khinh bỉ! Lợi dụng lúc đau ốm à? Lưu manh!

Mân Doãn Khởi mang bộ mặt vô cùng cạn lời nhìn Kim Nam Tuấn, hắn chỉ nhún vai tỏ vẻ tôi không biết gì hết. Y thở dài, sải bước nhanh hơn tiến lại gần Kim Tại Hưởng, vỗ vai gã, giọng điệu dỗ dành nói: "Vậy anh đỡ em đi, em mệt quá!"

Kim Tại Hưởng hơi bất ngờ, sau đó cười hả hê cúi xuống cõng y lên lưng, coi như bộ dạng tiều tuỵ cần giúp đỡ khi nãy chỉ là ảo giác, bước chân nhanh thoăn thoắt đi tới phòng ăn vô cùng vững vàng.

Lần này tới Kim Tại Hưởng ngoảnh lại, nở một nụ cười khinh bỉ ném cho Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn:...
Đậu má!

Kim Tại Hưởng cõng y trên lưng vô cùng vui vẻ, Mân Doãn Khởi tựa cằm lên vai gã, giọng điệu mang đầy ẩn ý hỏi: "Anh giả bộ hả?"

"Không có!" gã hằn học trả lời.

Mân Doãn Khởi cười híp cả mắt, ghé vào tai gã nói: "Còn em giả bộ đấy! Muốn được anh cõng! Muốn làm cục đá nằm yên trên lưng anh!"

Kim Tại Hưởng mặt dày ba bốn lớp cũng phải đỏ mặt, cả hai tai cũng bị hun nóng bừng, gã không nhịn được cười đến là vui vẻ, rất tình nguyện nói: "Vậy tôi cõng em cả đời! Chỉ cần ở yên trên lưng tôi, tôi đưa em đi vòng quanh thế giới!"

Kim Nam Tuấn vẫn đi phía sau từ nãy tới giờ:....
Không sao, tôi chết rồi!

Bọn họ cõng nhau đi vào, tới cửa Mân Doãn Khởi đã khe khẽ nói thầm với Kim Tại Hưởng: "Tới rồi, mau em xuống đi!"

Tuy nhiên kẻ nào đó coi như bị điếc, cõng y vào tận bàn ăn, nhẹ nhàng đặt y ngồi xuống ghế trước mặt bao nhiêu con người ở đó. Mân Doãn Khởi mặt đỏ như trái dâu chín mọng, còn Kim Tại Hưởng tỏ ra đây là chuyện bình thường, trở lại bộ dạng mặt lạnh như tiền ngồi xuống ghế bên cạnh y.

Đám người trên bàn ăn trọn mắt nhìn bọn họ đưa đẩy phối hợp với nhau như hai diễn viễn trẻ tài năng yêu nghề thực thụ đang đóng phim truyền hình, Kim Nam Tuấn bước vào ngay sau bọn họ, hắn cau có ra mặt, liền nhận được ánh nhìn hết sức cảm thông của những người khác.

Chúng tôi hiểu mà!

Bữa ăn bắt đầu, bọn họ vô cùng bất mãn, một bên vừa ăn đồ ăn, một bên ăn cơm chó của Kim Tại Hưởng. Nhưng không sao, dù sao cũng đỡ hơn việc phải nhìn Kim Tại Hưởng và Tuấn Chung Quốc diễn trò trước đó!

Kim Diệu Huyền quan sát bộ dạng vô cùng vui vẻ của Mân Doãn Khởi, cô thở dài, cảm thấy thật may mắn khi y có thể cười hạnh phúc như vậy lại một lần nữa. Vậy là tốt rồi! Linh cảm bảo cô rằng từ giờ trở đi Mân Doãn Khởi sẽ không phải chịu khổ nữa!

Sau bao nhiêu lâu bọn họ mới lại có một bữa ăn với nhau, bọn họ đều vô cùng vui vẻ, tự nhiên ăn cơm cũng vào hơn. Kim Dung Tiên nhìn đôi môi Kim Tại Hưởng dần trở về màu sắc hồng hào vốn có, không nhịn được mà bật cười khinh bỉ, chính gã ta đã nhờ cô mua đồ hoá trang, rồi tự làm mình ra thành bộ dạng ốm yếu sắp chết như vậy!

"Kim Tại Hưởng, Mân Doãn Khởi, hai người cảm thấy thế nào rồi?" Kim Dung Tiên hỏi.

Kim Tại Hưởng không trả lời, gã tập trung vào bữa ăn của mình và đút cho Mân Doãn Khởi ăn, từ khi bắt đầu hồi phục gã ăn rất khoẻ. Mân Doãn Khởi mỉm cười đáp lại: "Bọn ẹm ổn rồi! Mọi người đừng lo!"

Kim Nam Tuấn bỏ qua chuyện vừa nãy, hắn dặn dò: "Tại Hưởng thì ổn rồi, chỉ cần chú ý xem có tác dụng phụ của thuốc để lại không là được! Còn Mân Doãn Khởi, cậu chú ý giữ sức khoẻ, bồi bổ nhiều hơn, hiện tại cơ thể vẫn còn khá yếu, đừng vận động quá mạnh hoặc ra trời gió lớn nhé!"

Mân Doãn Khởi gật đầu nói cảm ơn. Kim Tại Hưởng đút cho y một miếng tôm đã lột vỏ sẵn, nói: "Ăn đi! Sau này phải ăn nhiều hơn mới được!"

Đám người không thèm để ý bọn họ nữa, bắt đầu bắt đôi bắt cặp mà tình tứ. Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền dính lấy nhau, Vương Gia Nhĩ đã chuồn sang bàn khác với một anh chàng người yêu mới là người ngoại quốc của hắn.

Kim Nam Tuấn bóc một con tôm đưa tới miệng Kim Thạc Trấn. Kim Thạc Trấn nhíu mày nhìn hắn, nói: "Anh tự ăn đi! Tôi có thể tự bóc!"

Kim Nam Tuấn nói: "Há miệng ra!"

Kim Thạc Trấn làm bộ vô cùng khó chịu ăn thịt tôm trắng nõn vào. Kim Nam Tuấn mỉm cười với hắn, vừa tiếp tục bóc một con tôm khác, vừa hỏi: "Ngon không?"

Kim Thạc Trấn bĩu môi, lẩm bẩm: "Anh ép tôi ăn thôi chứ chẳng ngon gì cả!"

"Vậy ăn tiếp đi!" Hắn lại mỉm cười đặt vào bát Kim Thạc Trấn một con khác.

Kim Dung Tiên ngồi một bên cười méo xệch, đưa mắt nhìn Kim Diệu Huyền, Kim Diệu Huyền nhún vai, phải chịu thôi!

Bữa ăn kết thúc, Mân Doãn Khởi cùng Kim Tại Hưởng trở về phòng hồi sức, bọn họ đã đổi một cái giường lớn để Mân Doãn Khởi cùng sang đó với Kim Tại Hưởng. Vốn bọn họ đã có thể trở về phòng của mình, nhưng Kim Tại Hưởng vẫn nhất quyết đòi ở lại để quan sát tình hình Mân Doãn Khởi một thời gian nữa.

Mân Doãn Khởi tắm rửa qua loa, Kim Tại Hưởng đã tắm xong bắt y phải mở nước ấm, trong phòng tắm mập mờ đầy sương. Khi trở ra xung quanh cơ thể y còn mơ hồ tản ra một tầng hơi nước nhàn nhạt.

Kim Tại Hưởng hài lòng, chỉnh nhiệt độ lên cao hơn tránh cho y bị cảm lạnh. Mân Doãn Khởi bất mãn nói: "Em nóng lắm! Cho thấp một chút!"

Kim Tại Hưởng vẫn chăm chú vào laptop trước mặt, nghiêm nghị nói: "Không được!"

Mân Doãn Khởi bĩu môi bò lên giường, y sà vào lòng Kim Tại Hưởng, nhìn vào màn hình máy tính hỏi: "Anh làm việc à?"

"Ừm, phải giải quyết gấp những tài liệu này!" Kim Tại Hưởng xem đồng hồ, chưa muộn lắm nhưng bọn họ vẫn nên nghỉ ngơi sớm, nhất là Mân Doãn Khởi, gã nói: "Nằm ngủ trước đi, tôi sắp xong rồi!"

"Nhưng em nóng lắm!"

"Một chút nữa sẽ giảm nhiệt xuống, để cơ thể em thích nghi đã! Ngoan, đi ngủ đi!" Nói rồi gã cúi xuống hôn lên trán Mân Doãn Khởi. Y cười thích thú nằm xuống vùi mặt vào hông Kim Tại Hưởng.

Gã khẽ vuốt lên mái tóc y rồi quay trở lại công việc của mình.

Khoảng một giờ đồng hồ sau Kim Tại Hưởng kết thúc công việc, y gập máy tính lại rồi tắt đèn, sau đó chui vào trong chăn ôm lấy Mân Doãn Khởi.

Mân Doãn Khởi dường như mới chìm vào giấc ngủ, bị động tác của gã đánh thức, cổ họng khẽ phát ra âm thanh bất mãn.

Kim Tại Hưởng hôn lên mái tóc y, chất giọng vô cùng trầm ấm quyến rũ, dịu dàng hỏi: "Tôi làm em tỉnh giấc à?"

Người trong lồng ngực khẽ dụi một cái, Mân Doãn Khởi vòng tay qua ôm lấy vòng eo tuy nhỏ mà rắn chắc có lực của Kim Tại Hưởng, khẽ lắc đầu nói: "Chờ anh mới ngủ!"

"Ừm, ngủ đi!"

Mân Doãn Khởi rúc vào ngực Kim Tại Hưởng, điều hoà hổi gió se se lạnh phả vào mặt bọn họ vô cùng dễ chịu. Cảm thấy người trong lòng cứ rục rịch không thôi, gã hỏi: "Sao vậy?

Mân Doãn Khởi ngập ngừng, "Tại Hưởng, Trịnh Hạo Thạc và Tuấn Chung Quốc đâu rồi?"

"Sao vậy? Sao lại hỏi?" Mân Doãn Khởi có thể nhận ra Kim Tại Hưởng dường như không vui khi nhắc tới bọn họ.

"Không có gì, chỉ là em không thấy họ nữa..."

"Trịnh Hạo Thạc vẫn ổn, bị thương khá nặng, nếu không phải nói là thê thảm. Hiện tại đang được Kim Nam Tuấn điều trị cho. Còn Tuấn Chung Quốc tôi không biết. Phác Chí Mẫn cũng không biết tung tích hiện tại của cậu ta." Kim Tại Hưởng nhàn nhạt trả lời, gã chẳng quan tâm lắm tới bọn họ. Nhưng nếu bọn họ dám làm tổn thương tới Mân Doãn Khởi một lần nữa chắc chắn hắn sẽ không để bọn họ sống yên thân.

"Ừm." Mân Doãn Khởi đúng thật là chỉ tò mò thôi, dù sao bọn họ đã để lại cho y những ấn tượng chẳng bao giờ phai mờ được. Mân Doãn Khởi được nước lấn tới, y tiếp tục hỏi: "Có phải trước kia Tuấn Chung Quốc thích anh không?"

"Này!" Kim Tại Hưởng cau có.

"Em không có ý gì đâu mà. Anh đừng giận!" Mân Doãn Khởi thủ thỉ. "Em hơi thắc mắc vì sao sau đó Tuấn Chung Quốc lại giúp chúng ta thôi."

"Tôi cũng không rõ. Là Kim Diệu Huyền đã làm gì đó. Ai mà biết được! Lúc đầu tôi cũng không tin tưởng cậu ta. Ai dè là thật! Tốt thôi!"

"Vậy sao?" y rơi vào trầm tư.

Kim Tại Hưởng gõ nhẹ lên đầu y. Chẳng dùng bao nhiêu lực nhưng Mân Doãn Khởi vẫn phối hợp ăn vạ nhiệt tình, "Đau em!"

"Nhiều chuyện! Mau ngủ đi, nếu không chỗ khác cũng đau đó!" Kim Tại Hưởng lầm bầm.

Mân Doãn Khởi bĩu môi, y chẳng buồn đôi co với lưu manh!

Sau đó lại an ổn rúc vào ngực gã.

Kim Tại Hưởng nằm một lúc lâu, không nhịn được, khẽ thủ thỉ: "Khởi, tôi xin lỗi!"

Mân Doãn Khởi chỉ trầm mặc khiến cho Kim Tại Hưởng tưởng y đã ngủ mất. Rồi y chui ra khỏi chăn. ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt gã, Mân Doãn Khởi hỏi: "Sao anh không nói cho em biết sự thật?"

"... vì tôi đã làm em tổn thương." Kim Tại Hưởng cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn.

Mân Doãn Khởi nhìn hắn một lúc lâu, bất mãn nói: "Anh không nói ra mới khiến em buồn!"

"Khi đó tôi đã làm sai. Chẳng có lí do gì biện hộ được cho điều đó. Tôi đã làm em tổ..."

"Shhh!" ngón trỏ y khẽ chặn trên môi Kim Tại Hưởng. "Không ai sai cả, chẳng ai muốn điều đó xảy ra! Dù sao bây giờ anh đã thuộc về em rồi! Không được nói nữa, em không muốn!" Mân Doãn Khởi làu bàu.

Kim Tại Hưởng thoáng bất ngờ, gã nhìn xuống mái tóc rối nhẹ thoảng mùi bạc hà, mỉm cười dịu dàng, nói: "Được rồi, bé cưng!"

"Đừng gọi em như vậy! Đồ bạn trai đáng ghét!"

"Ngủ đi, tôi yêu em!"

Em cũng vậy!
Trước đó, hiện tại và mãi mãi về sau!

•End•

18062021
Ji

Continue Reading

You'll Also Like

70.5K 5.9K 23
Toàn bộ chỉ là tưởng tượng của tác giả, có một số câu chuyện dựa theo tình huống thật của hai anh.
50.7K 5.7K 24
Hai bạn trong fic cãi nhau ì xèo lắm nên là ai hỏng thích chửi tục thì có thể lướt qua nha🤧 ---------- - Mày nói cái gì đó hả con đàn ông kia? - WTF...
37.5K 3.5K 32
Fic vô tri Bối cảnh trường đại học Ooc, nói tục Đọc kỹ lưu ý trước khi vô fic nha mấy bồ iu
58.7K 6K 40
Have you ever heard it before? About a dog, knowing how to fly.