|Longfic|TaeGi| Chân ái

By jeajea_

33.5K 3.2K 898

"Anh đã từng yêu tôi thực lòng dù chỉ là một chút chưa?" "Có lẽ từng, nhưng không phải bây giờ. Xin lỗi!" ... More

1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
:((( mọi người đừng lờ cái Q&A này nha
profile
36
37
38
39
40
41
42
43
44
45
46
48 [end]
lảm nhảm và thông báo❗️ nhưng đừng lơ nó đi:(
Phiên ngoại I: 1
Phiên ngoại I: 2
Phiên ngoại I: 3
Phiên ngoại I: 4

47

377 53 19
By jeajea_

Mân Doãn Khởi mơ màng tỉnh dậy trong vòng tay Kim Tại Hưởng, y khẽ dụi mắt, nghiêng nghiêng đầu ngắm nhìn sườn mặt gã. Điều hoà đã tự động tắt, căn phòng bắt đầu nóng lên dần, nhưng y vẫn cuộn tròn trong chăn và rúc vào hõm vai Kim Tại Hưởng. Cách một lớp áo mỏng y cảm nhận được mùi hương quyến rũ từ cơ thể của gã trộn lẫn cùng với mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt. Hiện tại ngỡ như một giấc chiêm bao, Mân Doãn Khởi chỉ thầm mong giây phút này ngưng đọng lại, để y mãi mãi được nằm trong vòng tay Kim Tại Hưởng. Y trở mình, tìm kiếm điện thoại đã trôi đâu mất trên giường.

Tiết trời vào giữa hè vô cùng oi bức, nắng đang dần đậm hơn, Mân Doãn Khởi xuống giường, vươn vai mấy cái rồi đi vào phòng tắm. Một lúc sau y trở ra, Mân Doãn Khởi nửa nằm trên giường, Kim Tại Hưởng vẫn đang say ngủ, có lẽ y nên để gã ngủ thêm chút nữa. Mân Doãn Khởi đưa tay chạm lên gương mặt gã, chạm lên hàng mi đang nhắm chặt, y khẽ mỉm cười.

Bất chợt y cảm thấy có cái gì đó không ổn. Kim Tại Hưởng hai mắt nhắm nghiền, trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu. Mân Doãn Khởi cảm thấy bất an hơn bao giờ hết, y khe khẽ lay gã, "Anh ơi."

Kim Tại Hưởng vẫn im lặng nhắm chặt đôi mắt. Mân Doãn Khởi hoảng sợ, y ra sức lay cánh tay gã, cổ họng nghèn nghẹn không ngừng nỉ non: "Anh ơi! Hưởng! Anh sao vậy? Anh ơi?"

Mặt y tái mét lại, Mân Doãn Khởi trái tim treo lên, luống cuống lấy ra điện thoại gọi cho Kim Nam Tuấn, bàn tay nắm chặt mép chăn kìm nén cảm xúc của bản thân.

Kim Nam Tuấn vẫn nằm trên giường, đêm qua gã lại ở lại phòng thí nghiệm tới khuya, vừa chợp mắt chẳng được bao lâu chuông điện thoại bên tai lại reo lên inh ỏi. Hắn uể oải với lấy chiếc điện thoại, giọng ngái ngủ nói: "Alo?"

"Kim Nam Tuấn, Tại Hưởng... Tại Hưởng có chuyện rồi! Anh ấy không tỉnh lại!" Ở đầu dây bên kia, Mân Doãn Khởi càng ngày càng hoảng loạn, y gần như bật khóc tới nơi, không ngừng tiếp tục đánh thức gã.

Kim Nam Tuấn từ trong cơn mơ màng hoảng hồn bật dậy, hắn vội vã với lấy chiếc áo vắt trên ghế ở gần đó lồng vào người, nói: "BÌnh tĩnh, tôi tới ngay đây! Cậu chờ một chút!"

Hắn cũng cuống hết cả lên, lao vào phòng tắm vệ sinh cá nhân qua loa, sau đó lập tức chạy tới phòng bệnh của Kim Tại Hưởng. Kim Nam Tuấn gọi cho Kim Dung Tiên, chưa đầy ba phút sau hắn đã có mặt ở phòng bệnh.

Kim Nam Tuấn kiểm tra nhịp tim của Kim Tại Hưởng, tim gã bắt đầu có dấu hiệu đập chậm lại, monitor phát ra tiếng kêu bíp bíp cảnh báo, mặt gã trắng bệch xanh xao như người chết. Kim Nam Tuấn vén áo gã lên, trên cơ thể gã nổi lên chằng chịt những đường gân đỏ tía.

Mân Doãn Khởi hoảng sợ đứng một bên, y không biết vì sao mọi chuyển xảy ra như vậy, ngày hôm qua Kim Tại Hưởng vẫn còn có thể nói chuyện với y.

Kim Dung Tiên đẩy tung cửa lao vào, theo sau đó là những y bác sĩ khác hỗ trợ, Kim Tại Hưởng ngay lập tức được chuyển tới phòng cấp cứu.

Mân Doãn Khởi chạy theo sau bọn họ, đến cửa phòng cấp cứu thì bị Kim Dung Tiên ngăn lại, cô vỗ vai y, khẽ an ủi: "Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Chờ ở bên ngoài nhé!" nói rồi cô đi vào trong, cửa phòng đóng lại, bảng cảnh báo bên trên chuyển thành màu đỏ vô cùng chói mắt.

Kim Nam Tuấn sốc điện cho gã, tạm thời giữ được cái mạng, Kim Dung Tiên lo lắng hỏi: "Bây giờ phải làm như thế nào?"

"Không biết! Hiện tại chỉ còn cách trực tiếp tiêm thuốc giải vào trong cơ thể Kim Tại Hưởng, không còn thời gian thử nghiệm nữa rồi! Em đã quá chủ quan!" Kim Nam Tuấn thở dài, hắn vẫn đang tự cân nhắc. Xác suất thành công không lớn, làm như vậy là quá mạo hiểm!

Kim Dung Tiên hoàn toàn biết rõ mức độ nguy hiểm của tình huống này, hơn nữa Kim Tại Hưởng còn đang trong trạng thái hôn mê, xác suất sẽ giảm, nhưng nếu không hành động ngay lập tức, cái mạng gã chưa chắc giữ nổi.

"Chúng ta liều thôi!" Kim Dung Tiên  quả quyết nói.

Kim Nam Tuấn thoáng chần chừ, hắn thở dài, chuẩn bị dụng cụ.

Thuốc giải màu xanh nhàn nhạt chảy vào mạch máu gã, Kim Nam Tuấn tiêm cho gã chuẩn lượng thuốc theo như hắn đã tính toán và hy vọng nó sẽ thành công.

Cơ thể Kim Tại Hưởng bắt đầu co giật, đây là phản ứng thuốc, bọn họ không có cách nào, chỉ có thể giữ chặt cơ thể gã, gã phải tự chống chọi với nó. Toàn thân gã run lên, Kim Tại Hưởng trợn trừng mắt, gã dần lấy lại ý thức từ trong cơn mộng mị, bắt đầu cảm nhận được cơn đau giằng xé bên trong cơ thể. Lục phủ ngũ tạng gã cuộn lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, những vết chẳng chịt trên cơ thể đậm màu hơn, chuyển dần thành màu đen kịt vô cùng đáng sợ.

Kim Tại Hưởng gào lên đau đớn, bên ngoài, mây đen ùn ùn kéo tới, sấm chớp uỳnh uỳnh rạch ngang bầu trời, từng tia từng tia giáng xuống mặt đất. Trời không mưa, nhưng những tia sét giáng xuống hàng loạt tạo nên khung cảnh vô cùng đáng sợ, thậm chí nó còn đang đánh vào toà nhà, phá huỷ từng lớp bê tông dày đặc.

Dị năng của Kim Tại Hưởng đã hoàn toàn mất khống chế!

Bên ngoài, Mân Doãn Khởi ôm lấy mặt, y khóc tới khản cả giọng. Đám Kim Diệu Huyền chạy tới, bọn họ vô cùng nóng ruột, trong lòng như có lửa đốt, sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài. Mân Doãn Khởi khóc nấc lên, Kim Diệu Huyền ôm lấy y, khẽ vuốt lưng y an ủi. Tiếng Kim Tại Hưởng gào lên đau đớn truyền tới, như con dao sắc bén cứa vào lòng y, Mân Doãn Khởi hô hấp không thông, nấc lên mấy tiếng rồi ngất lịm đi, dần dần chìm vào cơn mộng mị.

Kim Diệu Huyền đỡ lấy Mân Doãn Khởi, tiếng gào thét thảm thiết bên trong phòng hoà lẫn cùng tiếng rống giận của đất trời, cô cảm thấy không ổn, nhanh chóng bảo Kim Thạc Trấn cho người tạo lá chắn bọc bên ngoài toàn bộ căn cứ TS, nếu không chẳng bao lâu nữa dị năng của Kim Tại Hưởng sẽ phá nát nơi này.

Căn cứ TS rộng lớn được bọc trong lá chắn, từng lớp từng lớp dày đặc chồng chéo lên nhau, như một pháo đài bất khả xâm phạm. Những tia lửa điện đỏ tía mạnh mẽ vẫn vô thức giáng xuống, tàn khốc, mãnh liệt phá huỷ lớp lá chắn ngày càng suy yếu của bọn họ, may mắn thay phạm vi của tia sét vẫn còn trong diện tích tổng khu, nếu không thiệt hại lần này sẽ gấp đôi, gấp ba, thậm chí là gấp năm lần trước đó, bọn họ đền bù không nổi, còn có thể ảnh hưởng tới tính mạng của người dân vô tội.

Không rõ bọn họ đã phải cầm cự như vậy trong bao lâu, những tia sét bắt đầu thưa dần, mây tản ra, bầu trời bớt đen hơn và bắt đầu đổ mưa tầm tã.

Bên trong căn phòng, đám y bác sĩ vui mừng nhìn những đường gân đen kịt dưới thu lại dần, chỉ còn lại mờ mờ những vết rạn màu đỏ tía. Bọn họ không ngừng thở dốc. Kim Tại Hưởng trải qua cơn đau quằn quại cuối cùng ngất lịm đi, tạm thời thuốc đã có tác dụng.

Kim Nam Tuấn ngồi phịch xuống sàn, hắn tháo khẩu trang ra, thở dốc từng hồi, toàn thân đã đẫm mồ hôi. Hắn mệt mỏi quệt đi mồ hôi trên trán, mặc dù kiệt sức, nhưng trên gương mặt bọn họ phần nào nhẹ nhõm, bọn họ thở phào, cuối cùng cũng kết thúc.

Kim Tại Hưởng được chuyển lại về phòng hồi sức, Mân Doãn Khởi bên ngoài vẫn chưa tỉnh lại, hai mắt y sưng húp lên, gương mặt đỏ bừng. Kim Nam Tuấn kiểm tra sơ qua cho y, mọi thứ vẫn ổn, chỉ là y cơ thể suy nhược, cảm xúc mất khống chế dẫn tới kiệt sức và ngất lịm đi. Bọn họ đưa y vào phòng hồi sức, truyền nước cho y.

Mân Doãn Khởi không lâu sau tỉnh lại, y vội vã rút kim trên mu bàn tay ra khiến tay bị bị kéo rách một đoạn dài. Máu từ trên mu bàn tay tứa ra không ngừng, Mân Doãn Khởi dường như chẳng còn tâm trí để ý tới nó, y đứng bật dậy lại bị choáng một cái, lảo đảo ngã về phía sau.

Kim Diệu Huyền ở bên ngoài thấy có động tĩnh liền đi vào phòng, cô đỡ lấy Mân Doãn Khởi, sốt ruột kiểm tra vết thương trên tay y, may mắn là nó không quá sâu.

Mân Doãn Khởi vỗ mạnh vào cái đầu đang không ngừng kêu ong ong, y mệt mỏi đẩy Kim Diệu Huyền ra, muốn đi tìm Kim Tại Hưởng.

Kim Diệu Huyền bị y gạt ra, nhìn Mân Doãn Khởi bước chân không vững vàng, lảo đà lảo đảo như kẻ say đi ra bên ngoài. Cô thở dài, biết không thể cản y, đành dìu y tới phòng hồi sức của Kim Tại Hưởng ở ngay bên cạnh, một tay đỡ y, một tay bịt miệng vết thương vẫn còn rỉ máu trên mu bàn tay gầy.

Cô đỡ Mân Doãn Khởi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, Mân Doãn Khởi hai mắt mờ mờ nhìn Kim Tại Hưởng nằm yên lặng trên giường, gương mặt trắng bệch, khẽ níu tay Kim Diệu Huyền hỏi: "Tại Hưởng, anh ấy sao rồi?"

Kim Diệu Huyền vỗ vai y, nói: "Không sao, ổn rồi, Kim Tại Hưởng chỉ đang nghỉ ngơi thôi, không lâu nữa sẽ tỉnh lại."

Mân Doãn Khởi như buông được tảng đá trong lòng xuống, y nhẹ nhõm thở phào, con ngươi toát lên dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, khẽ nói: "Vâỵ là tốt rồi!"

Kim Diệu Huyền gật đầu, sốt ruột nói: "Vậy anh ngồi yên đây, em lấy dụng cụ băng bó vết thương cho anh nhé!" sau đó cô chạy vụt đi.

Mân Doãn Khởi mơ hồ nhìn xuống vết thương trên mu bàn tay, y không có cảm giác gì lắm, hiện tại, vị trí đau đớn nhất là trái tim y, khó khăn lắm bọn họ mới quay lại, vậy mà Kim Tại Hưởng lại vì cứu y mà bị thương ra nông nỗi này.

Khi đó từng tiếng gào lên đau đớn của gã truyền tới, trái tim y nặng trĩu, Mân Doãn Khởi đau lòng, không kìm được chỉ biết khóc lớn hơn, y chỉ muốn bật tung cánh cửa chết tiệt kia ra và lao vào trong đó, thay gã chịu đựng nỗi đau xé da xé thịt.

Kim Diệu Huyền ngay lập tức trở lại, theo sau là Kim Nam Tuấn, hắn kiểm tra và băng bó vết thương cho Mân Doãn Khởi, sau đó kiểm tra tình trạng của y, khuyên y nên đi nghỉ ngơi một chút.

Mân Doãn Khởi ngây dại lắc đầu, y muốn ở đây bên cạnh Kim Tại Hưởng!

Bọn họ nhìn nhau thở dài, đành mặc kệ y như vậy. Kim Diệu Huyền lấy một chiếc ghế nằm kê xuống bên cạnh giường Kim Tại Hưởng, để y nằm trên đó nghỉ ngơi.

Nhưng kết quả là xuyên suốt tới tận sáng hôm sau, khi Kim Tại Hưởng mơ màng tỉnh dậy Mân Doãn Khởi vẫn trong tư thế nằm gục xuống giường bệnh của gã ngủ.

Kim Tại Hưởng khó khăn lắm mới nhổm được dậy một chút. Gã thở dài, mặc dù cơn đau đã qua đi nhưng toàn thân gã vẫn ê ẩm và một cảm giác buồn nôn cứ lởn vởn trong vòm họng đau rát của gã. Kim Tại Hưởng nặng nhọc nâng cánh tay nối đầy dây dợ khẽ chạm lên mí mắt y đang nhắm chặt.

Đầu y đè lên hai cánh tay trong thời gian dài khiến nó đỏ ửng lên một mảng, có lẽ khi tỉnh dậy y sẽ nhăn nhó vì cánh tay tê cứng của mình. Kim Tại Hưởng muốn đỡ y nằm xuống tử tế, nhưng bản thân gã hiện tại còn yếu hơn cả một thằng nhóc tiểu học.

Kim Tại Hưởng thở dài.

Gã bấm chiếc nút nhỏ ở đầu giường, một lúc sau Kim Nam Tuấn xuất hiện, hắn để Mân Doãn Khởi nằm xuống hẳn hoi sau đó làm một loạt kiểm tra cho Kim Tại Hưởng.

Thuốc giải có tác dụng tuy nhiên cơ thể gã đã bị độc tính của loại thuốc kia ăn mòn không ít, trước hết không còn nguy hiểm tới tính mạng nhưng phải bồi bổ thật tốt mới có thể trở lại bình thường. Kim Nam Tuấn nói rằng mấy hôm nữa cơ thể gã sẽ bắt đầu thích nghi được và không còn tình trạng mệt mỏi kéo dài nữa.

Kim Tại Hưởng gật đầu bừa, gã không để tâm lắm tới lời dặn dò của Kim Nam Tuấn mà mê mẩn nhìn Mân Doãn Khởi, tự nhủ bản thân phải nhanh chóng hồi phục để bù đắp cho y.

Sau tất cả, Mân Doãn Khởi đã chịu nhiều tổn thương rồi!

16062021
Ji

————
🌞👉🏻👈🏻 hjhjhjhj
z là kết thúc
giờ chỉ còn cơm chó hoi
chap sau toàn cơm chó
đề nghị mụi ngừi cmt để được ăn cơm chó chất lượng
không cmt cho ăn cơm chó sỉ lẻ mua ngoài chợ

hjhj đùa hoi🌞

chúc mụi ngừi ngủ ngon❤️

Continue Reading

You'll Also Like

71.1K 7.2K 42
Have you ever heard it before? About a dog, knowing how to fly.
60.5K 6.7K 24
Hai bạn trong fic cãi nhau ì xèo lắm nên là ai hỏng thích chửi tục thì có thể lướt qua nha🤧 ---------- - Mày nói cái gì đó hả con đàn ông kia? - WTF...
72.4K 5.7K 64
tên không liên quan đến nội dung:) xàm - nhạt - ooc
130K 8.3K 30
- Có lẽ đã lâu rồi không ngủ với nhỏ nào nên mới trút hết lên mày. Lần gần nhất hắn ngủ với bạn gái cũ đã là hơn một tháng trước. Hôm đó vì không đạt...