Chap 3: Níu tay tôi lại có đồng nghĩa với việc em yêu tôi

142 16 5
                                    

Tôi mở mắt, xung quanh toàn màu trắng, tôi thấy thân mình nặng trĩu, mấy lần trước đi gặp Chúa có đau thế này đâu, tai tôi vẫn còn nghe thấy tiếng gì đó. Chẳng nhẽ lần này chết thảm đến mức vẫn còn ám ảnh, tôi phải bảo lại với Chúa, lần sau có thể cho tôi chết đẹp hơn, ít nhất là trước mặt em. Tôi cử động được rồi này, bây giờ phải mau chóng đi đầu thai để gặp em thôi. Sao khung cảnh khác lạ vậy. Sau 25 năm chẳng nhẽ thiên đường thay đổi, sao em lại nằm ở đây, em lên đây kiểu gì?

"Yong?"

"ByulYi. Cô tỉnh rồi. Để tôi gọi bác sĩ."

Bác sĩ? Chúa hay thật mang cả bác sĩ lên đây để chữa cho tôi, từ lúc nào mà ông ấy nhân từ với tôi như vậy. Cái tên bác sĩ này làm trò gì vậy, sao lại chiếu đèn vào mắt tôi, tôi có bị mù đâu. Em thấy vậy chẳng cản người ta lại. Em vẫn chẳng quan tâm tôi.

"Ay." Tôi có bị liệt đâu mà ông ta bấm vào ngón tay tôi. Nhanh chóng khám rồi đưa tôi đi đầu thai, tôi còn phải đi gặp em nữa. À. Đưa cả em nữa thì mới gặp được.

"Cô ấy đã tỉnh lại, các giác quan cũng hoạt động bình thường, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày. Để tôi kiểm tra trí nhớ. Cô tên là gì?"

"Moon ByulYi." Lạ thật. Hôm nay còn có trò đọc tên trước khi cho đi đầu thai?

"Làm nghề gì?" Nghề trước khi chết? Hay nghề của kiếp nào? Thiên đàng ngày càng khó hiểu.

"Marketing. Thực ra mọi người không biết tôi là chủ cái công ty ấy."

"Phát hiện mới. Cô ấy hoàn toàn bình thường. Đầu bị chấn thương cũng không ảnh hưởng trực tiếp đến não. Lát nữa y tá sẽ vào bôi thuốc, bây giờ cô có thể cho cô ấy ăn được rồi."

"Dạ cảm ơn bác sĩ."

"Yong?" Tôi thắc mắc rồi đấy. Em cùng tên bác sĩ kia đang giở trò gì.

"Cô nghỉ ngơi. Tôi đi mua cháo cho cô ăn."

Em cứ vậy mà bỏ đi. Tôi thấy thật nhàm chán. Cái tay báu vật của tôi chưa kịp dùng thì bị gãy, sau này chắc phải để em chịu thiệt. Thay vào đó là tôi nhận ra mình vẫn còn sống. Vậy tôi bất tỉnh mấy ngày rồi nhỉ. Em nằm bên cạnh tôi, gương mặt tiều tụy đi nhiều, là em lo cho tôi?

"Yong. Tôi nằm ở đây được bao lâu rồi."

"Hơn 1 tuần rồi."

"Và em chăm tôi?"

"Tôi không biết người thân của cô, điện thoại mở ra cũng chẳng lưu tên ai. Cô nằm viện tôi lại là người bảo hộ, buộc phải đến chăm."

"Tôi không có người thân. Từ giờ em là người thân của tôi." Tin tôi đi, vài bữa nữa em thành vợ của tôi rồi.

"Cô mồ côi?"

Em nói như vậy không sợ tôi đau lòng à. Tôi phải chịu mồ côi 4 kiếp rồi đấy, tôi có thương lượng với Chúa nhưng Người không cho, ông ấy bắt tôi chọn giữa gia đình và em. Nếu tôi chọn gia đình thì tôi việc gì phải mất 100 năm nên đành làm đứa bất hiếu vậy!

"Ừ. Tôi quen rồi."

"Được rồi. Tôi đỡ cô dậy ăn cháo."

Phước lớn rồi Chúa ơi. Em tự tay đút cháo cho tôi. Xem ra từ việc không thể làm gì ra thì có em ở đây thật tốt. Đây là lần đầu tiên tôi được ngắm em gần như vậy. Phải lâu lắm rồi tôi mới thấy gương mặt hằng đêm mong nhớ. Đôi mắt em to tròn, long lanh tựa như hai viên ngọc chôn chặt dưới đáy biển sâu, mũi em cao thật, thẳng hơn cả giới tính tôi nữa, đôi môi anh đào kia có mang vị giống lúc xưa không nhỉ? Tôi nhướn lên hôn em, tay phải tôi không phế ôm chặt eo em lại. Vẫn mang hương vị kẹo ngọt xưa cũ, đậm vị, chân thực, tôi muốn ăn mãi không ngừng, hóa ra em thích kẹo ngọt là vì vậy.

(Hoàn) (Cover) (Moonsun) Em là điều duy nhất tôi còn nhớ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ