STAY (2)

572 65 4
                                    

Seokjin nhúc nhích người, anh cảm thấy ấm áp. Đặc biệt ấm áp. Bề mặt mà anh nằm lên rất mềm mại và thoải mái, lớp vải mềm dưới lưng anh thậm chí còn tuyệt vời hơn thế. Khung cảnh xung quanh anh tối đen và tĩnh lặng, đặc biệt thư giãn. Anh quay người một chút, vùi đầu vào cái gối bên cạnh. Mùi hương cam quýt dịu ngọt hòa quyện nhẹ nhàng cùng mùi chanh thơm mát xộc thẳng vào khoang mũi, thật hoàn hảo để hưởng thụ nó đôi chút. Anh đã dự định buông giáp đầu hàng đưa mình vào một giấc ngủ khác khi đột nhiên tâm trí anh thức tỉnh.

Anh lập tức mở mắt và nâng người ra khỏi nệm, anh nhìn xung quanh mình. Anh chưa từng thấy nơi này bao giờ nhưng nó trông như anh đang ở khách sạn. Một khách sạn cực kỳ sang trọng. Chỉ là ngay sau đó cơn đau đầu quay lại, anh nhắm mắt lại và nhấn mạnh tay lên trán cố gắng để làm dịu cơn đau đó.

 "Cẩn thận, cẩn thận đó", một giọng nói đầy quan tâm vang lên, sau đó người đó đặt tay anh ra khỏi trán, chỉnh lại gối nằm phía sau để anh có thể nằm lại giường một lần nữa. 

"Em sẽ đặt cái này lên trán anh, sẽ mau khỏi thôi", Seokjin cảm thấy chóng mặt, nhưng anh vẫn nhận ra người đang nói chuyện với mình. Anh cảm nhận được một túi chườm lạnh đang đặt trên trán mình, và đôi tay nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người anh.

Chỉ sau đó anh lại mở mắt và nhìn thấy ác mộng lớn nhất của đời mình một lần nữa.

"Taehyung-ah", anh gọi, cậu idol quay lại nhìn anh. Cậu nở một nụ cười nhẹ nhõm và kỳ lạ là, Seokjin lại thấy nó khá là dễ thương.

 "Anh cảm thấy thế nào rồi hyung? Anh có đói bụng không? Hay khát nước? Em pha nước chanh cho anh nhé", Jin nhìn xung quanh lần nữa, phòng khách sạn sang trọng như mang một giai điệu mới. Có vài bức vẽ treo trên tường, có cả bức ảnh của Jungkook, Jimin và Taehyung ở cái bàn nhỏ bên góc phải gần kệ sách. Có cả TV và 2 cái đèn bàn nằm 2 bên của giường. Anh hiểu ra rằng anh không phải đang ở khách sạn nào cả.

 "Đây là nhà em sao?", Jin hỏi, giọng anh vẫn còn ngái ngủ. 

"Dạ, em-em không biết chỗ anh ở nên em mang anh về đây. Em mong là không sao", Taehyung dịu dàng nói, rất cẩn trọng và giọng nói trầm của cậu ấy là đủ để xoa dịu Seokjin, mặc dù biết là không nên nhưng Jin cũng chẳng có dự định gây chiến gì ngay lúc này nữa.

Anh di chuyển một chút, cố gắng để nhớ lại những gì đã xảy ra. Một vài hình ảnh thoáng qua ùa về tâm trí anh.

 "Anh đã ngất xỉu", anh nói khi nhìn thẳng vào Taehyung, người đang bận rộn kéo kéo những tấm rèm để đảm bảo chắc chắn không một tia nắng nào xuyên vô phòng được. 

"Đúng vậy, bác sĩ đã kiểm tra cho anh và nói rằng anh đã làm việc quá sức. Ông ấy nói rằng anh có thể đã không ăn uống gì và bảo anh cần phải nghỉ ngơi nên em đã đề nghị đưa anh về nhưng sau đó nhận ra rằng em thật sự không biết anh đang ở đâu", Seokjin với tay cầm lấy túi chườm lạnh đang nằm ngay trên trán mình. 

Taehyung lập tức chạy lại bên anh. " Nó lạnh quá hả anh? Anh có muốn em lấy nó xuống không?", Jin gật đầu và ngay khi anh gật đầu, túi chườm lạnh ngay lập tức bị cậu lấy ra khỏi trán anh.

[Trans/TaeJin] Sing me to sleepWhere stories live. Discover now