Chương 28

14.6K 1K 141
                                    




Tiêu Chiến từ chỗ Cố Giản rời khỏi, vừa đi trên đường vừa nghĩ loạn. Không thể không thừa nhận, lời Cố Giản nói đã đả kích anh. Nhưng đây cũng là một đòn cảnh cáo, có rất nhiều thứ anh chưa từng nghĩ tới hay nói cách khác là không muốn nghĩ, sẽ có một ngày bị đưa ra ánh sáng, cho nên không thể không đối mặt.

Anh và Nhất Bác vừa chính thức bên nhau không lâu, Cố Giản đã nói tới tương lai, thật sự quá xa vời. Nhưng có xa đến mấy thì vẫn là thực tế, không phải anh không nghĩ về nó thì nó sẽ không đến....

Cố Giản đã nhắc nhở anh, nếu càng đi xa.... sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Nếu không chuẩn bị cho tốt, một ngày nào đó sẽ giống như Mạnh Bạch phanh phui hết quá khứ của Vương Nhất Bác.

Nếu không có biện pháp ứng phó kịp, thứ mà Vương Nhất Bác và anh phải đối mặt...

E là khó có thể tượng tượng sẽ mang tới đả kích như thế nào.

Vậy phải đối mặt như thế nào? Bước đầu tiên, nói với mẹ Tiêu sự thật, sau đó có được sự đồng ý....

Đi con đường này có được sự đồng ý và ủng hộ của người nhà là bước tốt nhất và cũng là khó khăn nhất...

Nhưng anh phải mở miệng thế nào? Cũng không thể trực tiếp tới trước mặt mẹ Tiêu nói, con và em trai yêu nhau, là loại tình cảm muốn ở bên nhau cả đời, con mong mẹ có thể chúc phúc cho chúng con?

Tiêu Chiến đau đầu......

"Chiến Chiến!"

Tiêu Chiến chậm chạp quay đầu, người gọi anh đã chạy đến trước mặt, đang tỏ vẻ đáng thương nhìn anh.

"....Đại Thành? Sao cậu lại ở chỗ này?"

Uông Trác Thành rất uất ức, "Tớ đang tìm cậu đấy... Hôm nay là sinh nhật mẹ tớ, dì Tiêu cũng tới. Gọi mãi mà cậu không nghe máy, chị tớ mới bảo tớ đi tìm cậu."

Tiêu Chiến sững sờ hoàn hồn, điện thoại của anh hình như cứ vang lên suốt. Nhưng nói chuyện với Cố Giản nên không tiếp được, sau khi rời đi cũng không có tâm trạng tiếp.....

"Tớ xin lỗi.... Nhưng sao cậu lại tìm được tớ?"

Uông Trác Thành lườm anh, "Hiện tại là năm giờ, Tào Khổng Tước nói hôm nay Studio nghỉ ngơi, cậu lại không ở nhà thì có thể đi đâu?"

Tiêu Chiến giương mắt nhìn xung quanh một lần.... Năm giờ? Anh từ chỗ Cố Giản rời đi mới là ba giờ. Anh, vậy mà anh đã đi lang thang suốt hai tiếng.... Khó trách chân hơi run run...

Uông Trác Thành nhìn bốn phía, "Nhãi con Vương Nhất Bác đâu rồi?"

"Cậu tìm em ấy làm gì?"

Uông Trác Thành cười hừ một tiếng, bỗng nhiên lấy ra một đoạn dây thừng từ trong túi, "Lần trước tớ còn chưa kịp thấy người đã bị nó mang cậu đi! Thiếu chút nữa đã bị chị tớ vặn nát tai rồi, lần này tớ đã chuẩn bị kỹ rồi, nếu là nó không cho tớ đưa cậu đi, tớ sẽ trói nó lại!"

Tiêu Chiến ngượng ngùng cười cười, không phản bác được. May mà Vương Nhất Bác không ở đây, nếu không thì.... ai trói ai còn chưa biết đâu. Nhưng mà, cậu mang có một đoạn dây thừng ngắn như vậy, định buộc cái gì đây?

[Edit|Hoàn][Bác Chiến] Đừng động vào anh trai tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ