Chương 25

15.2K 1K 179
                                    




Vương Nhất Bác ngơ ngác tại chỗ. Hồi lâu sau, cậu mới hồi phục tinh thần, mở miệng lắp bắp nói, "ch, ch, chồ.... chồng?!"

Cổ và tai Tiêu Chiến đã hồng một mảnh, trừng mắt phượng nhe răng thỏ với cậu, "Lần trước dám thừa dịp anh uống rượu say đánh lén...., nhưng chỉ vậy thôi. Vương Nhất Bác, lần này anh rất tỉnh táo đó nha. Em chờ đó cho anh, nhìn anh nè......"

Nói xong ánh mắt nhìn lướt qua hạ thân của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bỗng nhúc nhích yết hầu, chỉ cảm thấy có chút không chân thực.

Cậu đánh giá Tiêu Chiến một phen cao thấp, lại nhìn quanh anh hai vòng, vẫn không thể tin được muốn xác nhận lại.

"Anh? Anh, anh đang tỉnh thật đấy à? Anh thật sự không uống say? Anh nhận ra em là ai không?"

Tiêu Chiến không nể mặt, trợn mắt nói, "Anh say rồi đấy. Lời anh vừa nói đều là lời say rượu em đừng có coi là....."

Chữ "thật" còn chưa nói ra, Vương Nhất Bác đã cười híp mắt giơ một tay ôm anh vào ngực. Tiêu Chiến có thể cảm giác được cả người cậu đang run rẩy. Nhóc con ghé vào tai anh thở mạnh vài cái, cuối cùng buông anh ra nhoẻn miệng cười, " Anh, lời anh nói, em đã nhớ kỹ, khắc cốt ghi tâm luôn rồi. Anh không có cơ hội để thay đổi đâu."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười nhìn cậu.

Vương Nhất Bác liếm môi, ánh mắt như sói đói dõi theo anh, "Cho dù anh đổi ý thì cũng không kịp. Nếu như anh đổi ý, em, em nhất định sẽ giam anh lại, nhốt bên cạnh mình. Em tuyệt đối sẽ không để anh rời xa em nửa bước. Anh, em nói rất nghiêm túc đấy."

Tiêu Chiến sững người, giả bộ đưa tay muốn đập vào mắt cậu, Vương Nhất Bác theo bản năng nhắm mắt lại. Một lúc sau vẫn không thấy cảm nhận được đau đớn, trên môi lại truyền đến xúc cảm dịu dàng mang theo hương rượu. Cậu lập tức mở mắt ra, Tiêu Chiến đã lùi lại, lạnh mặt nghiêm túc nói, "Đóng dấu. Em đã là của anh. Lần sau anh còn nhìn thấy mấy cái người linh tinh lộn xộn của em nữa, không cần em động thủ, anh sẽ cắt cái chân thứ ba của em trước tiên! Biết không?!"

Ham muốn chiếm hữu của nhóc con khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy an tâm, tim đập nhanh hơn, huyết dịch cũng đang sôi trào trong người.

Vương Nhất Bác không thể giấu được vui vẻ trên miệng, cậu ngoan ngoãn gật đầu, "Không cần anh phải động thủ, sao có thể làm ô uế tay anh, em sẽ tự mình tới."

Tiêu Chiến bật cười, Vương Nhất Bác bỗng chuyển động, chậm rãi đến gần anh, cho đến khi trán cậu chạm vào trán anh. Cậu nhẹ nhàng cọ cọ, mắt thâm trầm đến đáng sợ, giọng khàn khàn nói, "Anh, chúng ta..... quan hệ đã được xác định rồi. Cái kia.... chúng ta có phải không?"

Tiêu Chiến nén cười, không biểu tình nhấc chân rời đi, "Có phải hay không cái gì? Nhanh về nhà đúng không? Đúng á, thời gian cũng không còn sớm. "

Vương Nhất Bác trố mắt hai giây rồi sụp vai xuống, cậu tự nói với mình không thể gấp, ai bảo da mặt ca ca mỏng? Cậu đau khổ hít sâu một hơi xoay người đuổi kịp Tiêu Chiến, vừa đi được hai bước đã phát hiện đây không phải đường về nhà, Tiêu Chiến đã đi xa một khoảng. Không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, anh quay đầu lại đem túi tôm được gói khi nãy ném về phía Vương Nhất Bác, cậu theo phản xạ tiếp được, nhìn về phía Tiêu Chiến.

[Edit|Hoàn][Bác Chiến] Đừng động vào anh trai tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ